…
Nghĩ đến Đại Bảo vẫn đang ngủ trong khách sạn, tôi không nán lại lâu, xem đồng hồ rồi xuống lầu chuẩn bị về.
Nhưng không ngờ—
Vừa bước ra khỏi cửa, một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi vào con hẻm gần đó!
Sau đó, tôi bị đẩy qua bảy ngã rẽ tám khúc, cuối cùng bị đưa đến một con ngõ hẻo lánh.
“…?!”
Là ai?!
Muốn gì?!
13
Tay tôi bị siết chặt, lo sợ tổn thương đến cái thai trong bụng, tôi không dám vùng vẫy quá mạnh.
Bốn tên đàn ông—một tên kéo tôi vào đây, còn ba tên khác đã đứng đợi sẵn.
Tôi lặng lẽ đếm số người, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Quả nhiên là mỹ nhân, còn đẹp hơn cả mấy sao nữ trong giới giải trí.”
“Có ai sẽ đi ngang qua đây không?”
“Giờ này ai cũng hoặc là đi xem đoàn phim quay, hoặc là đang ăn cơm. Ai mà mò đến cái xó này?”
“Dù sao cũng nên đề phòng, tốt nhất là đổi địa điểm.”
“Con đàn bà này, chơi ở đâu chẳng ? Vào khách sạn nhỏ là xong.”
“Cũng đúng, để lát nữa tao chơi trước.”
Bọn chúng ngang nhiên bàn bạc, còn thản nhiên tôi sợ đến mặt mày tái mét, hoàn toàn không kiêng dè gì.
Tôi hoảng loạn chúng, giọng run rẩy:
“Các , chúng ta không thù không oán… Muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể đưa.”
“Không , chúng tôi có nguyên tắc nghề nghiệp.”
…Cái gì cơ?
Làm chuyện này cũng cần đạo đức nghề nghiệp?
Lần đầu tiên tôi nghe thấy!
Tôi cắn răng, cố nén sợ hãi, giọng hạ thấp:
“Là ai sai các chuyện này?”
Một tên lơ đãng trả lời:
“Là—”
BỐP!
Tên vừa định bị tên bên cạnh đập thẳng vào đầu, khiến hắn câm bặt ngay lập tức.
“Mày ngu à? Không nghe ra nó đang gài bẫy sao?”
Ha! Xem ra không phải cả bốn thằng này đều ngốc.
“Trói nó lại, mang đi.”
Tên đứng bên cạnh rút ra một sợi dây thừng, chuẩn bị tiến tới trói tôi.
… Vậy thì đừng trách tôi.
Tôi nhanh nhẹn né sang một bên, tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của hắn.
Sau đó, xoay người tung cú đá ngược, đập thẳng vào hàm tên bên cạnh, khiến hàm dưới của hắn lệch hẳn ra!
Phải biết rằng, chị đây từng là quán quân tán thủ!
Chưa đầy vài phút, cả bốn tên đã bị tôi hạ gục, nằm rạp dưới đất, rên rỉ không ngừng.
Ngay lúc này—
Trì Mộ dẫn người đến!
Anh ta vẫn mặc nguyên trang phục của đoàn phim, chứng tỏ chưa kịp tan đã lao tới.
“Sao lại ở đây?” Tôi tò mò hỏi.
Trì Mộ mắt đỏ lên, lao đến đá liên tiếp vào bọn người dưới đất, cả người run lên vì tức giận.
Sau đó, ta nắm chặt lấy cánh tay tôi, giọng đầy lo lắng:
“Chúng có gì em không?!”
Tôi co giật khóe miệng, lắc đầu:
“Không sao. Chúng nó quá yếu.”
…
Tính ra, tôi Trì Mộ hai năm, chia tay năm năm, đến giờ ta vẫn không biết tôi giỏi tán thủ.
Dù sao trước đây có ta che chở, tôi cũng chẳng cần tay chân bao giờ.
Rất nhanh, đội ngũ của đoàn phim cũng đến hỗ trợ, gọi cảnh sát báo án.
Sau khi đạo diễn biết chuyện, đoàn phim nghỉ nửa ngày.
Ông ấy còn đi việc với đội an ninh của Hoành Điếm, để nâng cao công tác bảo vệ.
Là người bị trực tiếp, tôi phải đến đồn cảnh sát ghi lời khai.
Trì Mộ không yên tâm, nhất quyết đòi đi theo.
May mà Mộng tỷ đã giúp trông Đại Bảo ở khách sạn, nên tôi cũng không lo lắng gì nhiều.
…
Tại đồn cảnh sát, khi hỏi nghi ngờ ai, cái tên đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Hứa Lan.
Tôi nộp luôn bản ghi âm, giao lại cho cảnh sát điều tra tiếp.
Xong xuôi, Trì Mộ vẫn không yên tâm, kéo tôi đến bệnh viện kiểm tra thai nhi.
Sau khi siêu âm xong, bác sĩ trừng mắt tôi, giọng trách móc:
“Cô Thẩm, đây không phải lần đầu mang thai, sao lại bất cẩn như ? Còn đánh nhau nữa chứ!”
Tôi: “……”
“Tình huống đặc biệt mà…”
Bị bác sĩ mắng xối xả, tôi đành chột dạ cúi đầu.
14
Trì Mộ tự trách đến mức suýt khóc, nắm chặt tay tôi, lo lắng hỏi bác sĩ:
“Đều là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc ấy tốt. Xin hỏi, em bé có sao không?”
“Còn vợ tôi thì sao, sức khỏe ấy thế nào?”
…Khoan đã, ai là vợ chứ?
Có lẽ thấy ta thành tâm hối lỗi, bác sĩ cũng không mắng tôi nữa, chỉ nghiêm túc :
“Có dấu hiệu sảy thai nhẹ. Tôi sẽ kê thuốc dưỡng thai, thời gian này phải nghỉ ngơi hoàn toàn, không ra ngoài.”
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không vận mạnh.”
…Khụ khụ, không vận mạnh trong phương diện nào cơ?
Tôi đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt bác sĩ, để Trì Mộ tiếp tục trao đổi với ông ấy.
Đợi bác sĩ rời đi, tôi mới quay lại Trì Mộ, chậm rãi hỏi:
“Đứa bé không phải của , sao lại quan tâm như ?”
Thật ra, đây chính là điều tôi muốn hỏi từ nãy đến giờ.
Anh ta hoàn toàn không biết đó là con mình, thì một người đàn ông bình thường sẽ không đến mức lo lắng quá đáng như thế, đúng không?
Trì Mộ chăm tôi, đôi mắt đen thẫm phản chiếu hình ảnh của tôi trong đó.
“Nhưng em là của .”
Trì Mộ tôi, giọng đầy chắc chắn.
“Anh… đúng là có chút khó chịu, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Dù sao, đứa bé cũng là em trai hoặc em của Tiểu Đoàn Đoàn. Anh đã rồi, sẽ coi như con ruột.”
Câu cuối cùng, ta gần như nghiến răng nghiến lợi mà ra.
Nhìn vẻ mặt đầy miễn cưỡng của ta, tôi thở dài thật sâu.
“Nhị Bảo cũng là con .”
Trì Mộ đơ người: “Hả?”
Tôi thẳng vào mắt ta, nghiêm túc :
“Anh không nhớ sao? Hai tháng trước, trong buổi họp lớp, uống say đến mức không biết gì?”
Sau đó, tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Trì Mộ hoàn toàn chết lặng.
Rồi…
Anh ta bật khóc.
Tôi: ???
Cái quái gì ?!
Trì Mộ mắt đỏ hoe, giọng đầy tủi thân:
“Lúc trước sao em lại chia tay ? Giờ lại sinh con cho ? Em mà không chịu ở bên … Anh đau lòng lắm biết không?!”
Tôi: “…”
Bớt khóc lóc lại đi, cũng là đỉnh lưu minh tinh đấy!
Có chút khí chất của một đại minh tinh đi không?!
Tôi há miệng, cuối cùng cũng thật:
“Lúc đó không phải đã đính hôn với Tạ Vi Vi sao? Em không thể biết rõ mà vẫn kẻ thứ ba .”
Trì Mộ: “???”
Thấy ta hoàn toàn bối rối, tôi bắt đầu kể lại toàn bộ chuyện năm xưa.
Kể đến cuối, tôi xót xa đến cay mũi, hừ lạnh một tiếng:
“Lúc đó, nhân viên phục vụ còn rõ ràng, đây là cuộc hôn nhân giữa nhà Trì và nhà Tạ!”
Trì Mộ nhíu mày, rất nhanh, ta bình tĩnh đáp:
“Điều đó đúng mà, là trai cưới chị ta. Chúng ta chỉ đến tham dự thôi.”
“Anh trai bảo đi đón ta, nên đi đón… Sau đó em thấy rồi hiểu lầm sao?”
Đến lượt tôi ngớ người.
Còn có kiểu hiểu lầm cẩu huyết thế này à?!
15
Trì Mộ thấy tôi vẫn bán tín bán nghi, lập tức gọi điện ngay cho Tạ Vi Vi, giọng điệu uy hiếp không chút do dự:
“Cô không đến thì vợ tôi đi mất đấy! Tôi sẽ kể hết bí mật của cho nam thần của nghe!”
Anh ta cúp máy, sau đó cẩn thận tôi.
Tôi nghe xong cuộc đối thoại trẻ con này, trong lòng hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
“Thôi đừng gọi ta đến, phiền phức lắm. Chờ quay xong phim, chúng ta có cả đống thời gian để chuyện.”
Tôi ngượng ngùng kéo ống tay áo ta, thực sự cảm thấy chuyện này quá mất mặt.
Nhưng Trì Mộ cứ khăng khăng, tôi cũng chỉ còn cách chấp nhận số phận.
…
Vì muốn tôi dưỡng thai tốt, Trì Mộ bỏ tiền túi bao hẳn phòng tổng thống trong ba tháng, còn riêng một bà quản gia để nấu ăn đủ dinh dưỡng mỗi ngày.
Tôi ban đầu định về nhà, cảm thấy quá tốn tiền.
Nhưng Trì Mộ không chịu, mồm năm miệng mười rằng:
“Nhớ em, nhớ em, rất nhớ em.”
Tôi: “…”
Được rồi, cái miệng ta dẻo như kẹo kéo .
…
Trưa hôm sau, Tạ Vi Vi thực sự đến.
Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ.
Tôi và Tạ Vi Vi liên tục xin lỗi nhau, khách sáo cả nửa ngày, đến mức mệt lả, cùng ngồi phịch xuống sofa.
Lúc này, Đại Bảo ngủ dậy, dụi mắt lảo đảo đi ra.
Đôi mắt Tạ Vi Vi lập tức sáng rực, hào hứng xung phong đòi giúp tôi trông con.
Còn gì tuyệt hơn thế? Tôi tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Nhưng…
Trì Mộ kiên quyết phản đối!
Lý do?
“Anh còn chưa bế con đủ, không cho ai giành!”
Tôi: “…”
…
Sau khi Trì Mộ và Đại Bảo bắt đầu thân thiết, tôi chính thức chết lặng.
Trên ghế sofa, một lớn một nhỏ, cùng một tư thế, cùng một biểu cảm, nhảy lên nhảy xuống không khác gì hai con khỉ con.
Gương mặt y như copy & paste, đều toát lên vẻ…
Vô. Cùng. Ngốc. Nghếch.
Tốt lắm…
Lạy trời lạy phật, con cầu xin… đứa bé trong bụng giống con, đừng giống cha nó…
…
Ba tháng sau, đoàn phim đóng máy.
Trì Mộ đưa tôi và con về nhà.
Ngay trước ngày công chiếu phần hai của Truy Phong, tôi và Trì Mộ chính thức tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ xa hoa, gần như nửa giới giải trí đều đến tham dự.
Tất cả mọi thứ tôi từng mơ ước, từ cách trang trí, váy cưới, cho đến từng chi tiết lãng mạn, ta đều thực hiện đầy đủ cho tôi.
Còn fan nghĩ gì?
Trì Mộ nhún vai, thản nhiên :
“Tôi sắp rời khỏi giới giải trí rồi, ai quản tôi chứ?”
—— Kết thúc.
Bạn thấy sao?