Nhưng khi tôi mở điện thoại lên xem hot search, tôi bừng tỉnh ngộ.
Đám tài khoản marketing này, thật sự quá rảnh rỗi!
Chúng nó đưa tin loạn xạ, nào là “Trì Mộ cũ bí mật ôm con rời thành phố!”, nào là “Bạn cũ mang thai, nghi ngờ là của người khác?”…
Tôi suýt tức ói máu.
Dẫn Đại Bảo vào khách sạn xong, tôi đăng nhập vào Weibo, định vào đối chất trực tiếp với đám marketing dở hơi này.
Nhưng vừa mở ra, tôi thấy tên tài khoản Weibo của mình…
—— “Trì Mộ tiểu hắc tử.”
“……”
Thôi xong.
Còn đối chất gì nữa.
Chắc chỉ còn nước độn thổ thôi.
Ừm… thôi bỏ đi.
Có câu rất hay: Nhẫn một chút thì sóng yên biển lặng, lùi một bước thì trời cao biển rộng.
Trì Mộ vẫn chưa hoàn toàn tin tôi.
Có lẽ là do năm năm trước tôi bỏ ta quá dứt khoát, để lại bóng ma tâm lý trong lòng ta.
Vậy nên, để tránh hiểu lầm thêm, tôi báo cáo đầy đủ lịch trình và địa chỉ khách sạn cho ta.
Lúc này ta mới chịu yên tâm, vẫn cằn nhằn tôi chơi vài hôm rồi qua Hoành Điếm tìm ta.
Tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng đi Hoành Điếm, nên coi như đi du lịch, thuận miệng đồng ý luôn.
Những ngày này tâm trạng tôi cực kỳ tốt, thậm chí không còn bị nghén nữa.
Nếu không phải bụng đã có chút thay đổi, chắc tôi cũng quên mất mình đang mang Nhị Bảo rồi.
“Mẹ ơi, khi nào mình đi tìm ba ?”
Đại Bảo lăn lộn trên giường, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy mong đợi.
Tôi vừa chơi xong một ván game, khuôn mặt bé nhỏ đáng của con, dịu dàng :
“Trưa nay có chuyến bay, lát nữa mình xuất phát nha?”
Lúc trước, con trai còn nhỏ, tôi có thể dỗ dành rằng con do mình sinh một mình.
Nhưng từ khi Đại Bảo lên năm tuổi, bác hàng xóm, dì đầu ngõ cứ bàn tán không ngớt.
Hơn nữa, khi đi học, tiếp với bè, bé cũng dần nhận thức nhiều điều.
Trẻ con có trái tim mong manh, người lớn không thể cứ ngơ.
Vậy nên, đã hứa với con thì tôi lập tức đặt vé, dắt bé bay sang tìm Trì Mộ.
10
Vì đã báo trước, Trì Mộ nhờ quản lý của ta lái xe đến sân bay đón hai mẹ con tôi.
Vừa xuống máy bay, một người phụ nữ khoảng ba mươi bước tới, vẻ mặt tươi đầy chuyên nghiệp.
“Chào Thẩm, chào chào! Cứ gọi tôi là Mộng tỷ là .”
Tôi bắt tay, đáp:
“Chào Mộng tỷ. Đoàn Đoàn, chào dì đi con.”
Tôi nhẹ nhàng véo tay con trai, nhắc nhở cậu nhóc chào hỏi.
Đại Bảo từ nhỏ đã rất lanh lợi, lại có gương mặt y như bản sao thu nhỏ của Trì Mộ, nên chẳng mấy chốc đã thân thiết ngay với quản lý của ba mình.
Trên đường đi, Mộng tỷ kể cho tôi nghe về cuộc sống của Trì Mộ mấy năm qua tôi có chút xót xa.
Ví dụ như:
➤ Có lần chạy lịch trình, ta thức liền hơn 40 tiếng không ngủ.
➤ Mùa đông lạnh cắt da, ta phải quay cảnh dưới nước cả ngày trời.
Quả nhiên, không có ai sinh ra đã đứng trên đỉnh cao.
Một phút huy hoàng trên sân khấu, là mười năm nỗ lực trong hậu trường.
…
Lúc chúng tôi đến Hoành Điếm, bầu trời đã tối hẳn.
Mộng tỷ dẫn tôi và con trai đến thẳng phòng suite của Trì Mộ.
Phòng rất rộng, còn có cả phòng khách.
Ngay khi hay tin chúng tôi đến nơi, Trì Mộ lập tức xin nghỉ với đạo diễn, chạy như bay đến khách sạn.
Vừa vào cửa, ta đã nhào tới ôm chầm lấy hai mẹ con tôi, nụ ngây ngô như thằng ngốc.
“Gia Di!”
“Bé con!”
Tôi bị ta ôm chặt cứng, chỉ có thể đẩy nhẹ cánh tay nhắc nhở:
“Cẩn thận một chút, còn có Nhị Bảo đấy.”
Nghe tôi , nụ trên mặt Trì Mộ đột ngột cứng lại.
Ánh mắt ta tối sầm, đầy vẻ không vui.
Rõ ràng…
Anh ta cực kỳ không chào đón đứa nhỏ trong bụng tôi.
Đúng , ta vẫn chưa nhớ ra chuyện đêm đó.
“Ba của đứa bé là ai? Anh đã gặp chưa?”
Tôi gật đầu. Anh ta tự thân vận , chắc cũng coi như đã gặp chính mình rồi nhỉ?
“Anh gặp rồi?”
Trì Mộ lập tức nhảy dựng lên, chống nạnh, đi qua đi lại trong phòng.
Anh ta suy nghĩ nửa ngày, sau đó móc điện thoại ra, mở danh bạ lật tìm.
Tôi: “…”
Đây là cái tên đần thật à?
Lúc này, Đại Bảo kéo áo tôi, nhỏ giọng :
“Mẹ ơi, con đói.”
Tôi thành thạo mở điện thoại, đặt đồ ăn cho con.
Trì Mộ vẫn đang lật danh bạ, đột nhiên vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ:
“Có phải thằng Tống Đàm lớp bên cạnh hồi đó không?!
“Lúc đó đã thấy nó không ổn rồi mà! Đệch!”
Tôi: “……”
“Không phải, nghĩ nhiều rồi.”
Tôi lười giải thích thêm, chỉ liếc ta một cái, thuận miệng hỏi:
“Anh có đói không? Tôi đang đặt đồ ăn cho con, muốn ăn gì không?”
Trì Mộ tôi với vẻ không thể tin nổi, sau đó bế con trai lên đặt lên đùi, xoa má cậu bé đầy thương xót.
“Đừng đặt đồ ăn ngoài nữa, để nấu cho hai mẹ con ăn.”
Rõ ràng, ta biết tôi hậu đậu nên không định trông chờ gì vào tài nghệ bếp núc của tôi.
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, chưa đến 30 phút sau, đã có người mang đầy đủ nguyên liệu và gia vị tới.
Tôi cảm thấy ngồi chờ ăn như thế này có hơi quá đáng, nên để con chơi một mình ở phòng khách, rồi vào bếp giúp một tay.
Sau một hồi bận rộn, bữa ăn cũng xong, mà tôi đói đến mức bụng dán vào lưng.
Đại Bảo vì uống sữa trước đó nên đỡ hơn một chút.
Ba người ngồi vào bàn, bắt đầu ăn tối.
Nhưng đúng lúc này…
Cộc cộc cộc—
Tiếng gõ cửa vang lên.
11
“Để em mở cửa, lo cho con ăn đi.”
Tôi Trì Mộ cứ dán mắt vào con trai, muốn tương tác lại không dám chủ , bèn chủ giúp ta một tay.
Dù sao cũng là cha con ruột, không giao tiếp thì sao gắn kết ?
Tôi biết Đại Bảo cũng muốn chuyện với ba, cả hai đều có tính cách y hệt nhau—ai không mở lời trước thì có thể ngồi im đến chết.
Trì Mộ nghe xong, khó giấu niềm vui, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Được.”
Tôi đi ra mở cửa.
Vừa mới mở, một giọng nữ quyến rũ vang lên:
“Mộ ca, có vài chỗ em không hiểu, có thể nhờ chỉ giúp không?”
Tôi ngước lên—
Một người phụ nữ trang điểm đậm, mặc váy hai dây quyến rũ, cố kéo áo khoác trễ xuống, lộ ra bờ vai trần.
Nhưng khi thấy tôi, sắc mặt ta lập tức lạnh đi, sau đó lặng lẽ kéo áo khoác lên lại.
“Cô là ai?”
“Trì Mộ đâu?”
Tôi mặt không cảm , chậm rãi đáp:
“Anh ta đang đút con trai ăn. Cô tìm ta có việc gì?”
Người phụ nữ rõ ràng sững sờ.
Đôi mắt mở to, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên, tôi cố ý như .
Giờ này, mặc kiểu đó đến gõ cửa phòng nam minh tinh—ngay cả kẻ ngốc cũng đoán mục đích là gì.
Trì Mộ lăn lộn trong giới giải trí bao năm, chuyện kiểu này chắc chắn không phải lần đầu tiên.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy khó chịu trong lòng.
Người phụ nữ đó trừng mắt lườm tôi, sau đó giẫm mạnh giày cao gót rời đi.
Tôi đóng cửa lại, quay về bàn ăn, vừa ngồi xuống, Trì Mộ ngước mắt lên tôi:
“Ai thế?”
Tôi hừ lạnh, lườm ta một cái:
“Người đến gõ cửa phòng , tôi sao biết ? Đại minh tinh đúng là có số hưởng mà.”
Giọng điệu đầy mùi dấm chua.
Trì Mộ nhanh chóng nhận ra sự ghen tuông ẩn trong lời tôi, ta chỉ , nhẹ nhàng xoa dịu:
“Ăn cơm đi, đừng nghĩ linh tinh.”
Sau khi ăn xong, Trì Mộ đi ra cửa sổ, lấy điện thoại gọi cho ai đó, giọng rõ ràng đầy tức giận.
Nhưng khi đối diện với tôi, ta vẫn giữ bộ dạng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Anh ta không , tôi cũng lười hỏi.
…
Vì ngồi máy bay quá lâu, Đại Bảo mệt đến mức ngã xuống giường là ngủ ngay.
Nhưng đến nửa đêm, cậu bé bỗng nhiên thức giấc.
Tôi vốn nghĩ lại phải vất vả dỗ dành, chưa kịp cựa mình, Trì Mộ đã tự giác dắt con ra phòng khách chơi.
Nhiệt độ ở đây hơn hai mươi độ, nên không lo bé bị lạnh.
Tôi thoải mái ngủ một giấc đến sáng.
Lúc tỉnh dậy, Đại Bảo đã ngủ ngon lành bên cạnh tôi.
Nhưng trong phòng, đã không còn bóng dáng Trì Mộ nữa.
Điện thoại có tin nhắn từ Trì Mộ.
“Đại Bảo vừa ngủ lại, đừng đánh thức con. Anh đi đây.”
Không thể không , đến thời điểm hiện tại ta thực sự là một người đàn ông tốt.
Nhưng!
Tôi không quên chuyện năm xưa!
Nếu không phải cờ đụng phải tiệc đính hôn của ta và Tạ Vi Vi, tôi còn chẳng biết mình bị lừa đến mức nào!
Ngây ngô trở thành kẻ thứ ba trong mắt người khác?
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi tụt dốc không phanh.
Vừa sáng sớm đã cảm thấy bực bội trong lòng.
Tôi đứng dậy, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài tìm gì đó ăn.
12
Ai ngờ, vừa ra ngoài đã thấy đoàn phim đang quay.
Trì Mộ đang đứng trong trung tâm bị vây kín bởi nhân viên đoàn phim, ai nấy đều bận rộn.
Tôi có hơi tò mò, không muốn phiền, nên chọn một quán ăn trên tầng lầu gần đó, ngồi xuống từ xa.
Quán này bán mì và đồ ăn vặt, tôi gọi một bát mì với ít đồ ăn kèm, thoải mái thưởng thức.
Lấy điện thoại ra, chỉnh tiêu cự nhắm vào Trì Mộ.
Không thể không —
Tạo hình hôm nay của ta thực sự quá đẹp trai!
Phim cổ trang chính là bài kiểm tra nhan sắc đối với sao nam.
➤ Người có ngoại hình phù hợp, chính là “đỉnh lưu cổ trang”, khiến khán giả mê mẩn.
➤ Còn nếu không hợp? Đó sẽ là… thảm họa.
Tôi vừa gắp một miếng mì lên, đối diện bỗng có người ngồi xuống.
Tôi ngẩng đầu—
Là người phụ nữ gõ cửa phòng tối qua.
Vì ban ngày trang điểm nhẹ hơn, tôi cuối cùng cũng rõ ta.
Cô ta không phải gương mặt xa lạ—
Hứa Lan, một nữ diễn viên có chút danh tiếng trong giới giải trí.
Cô ta còn từng có tin đồn với Trì Mộ, ta chưa từng lên tiếng xác nhận, trông có vẻ là ta đơn phương nhiều hơn.
Cô ta khoanh tay, cao ngạo tôi, giọng điệu không mấy thân thiện:
“Cô là Thẩm Gia Di?”
Tôi: “…”
Tôi đặt đũa xuống, nhướng mày ta:
“Chị à, nếu không biết tôi là Thẩm Gia Di, sao chị lại ngồi đây chuyện với tôi?”
Nói xong, tôi thản nhiên gắp một miếng mì, tiếp tục ăn.
Cô ta tức giận đến mức đập bàn:
“Ai là chị em với chứ?!”
“Nói đi, muốn bao nhiêu tiền để rời khỏi Trì Mộ?”
Tôi nhạt, nhướng mày ta:
“Chị có nhiều tiền hơn Trì Mộ sao?”
Sắc mặt ta tức khắc tối sầm, ánh mắt hận không thể đẩy tôi thẳng xuống lầu.
Nghĩ đến Nhị Bảo trong bụng, tôi giả vờ thản nhiên, thực tế đã ngầm cảnh giác.
Cô ta híp mắt, giọng đầy mỉa mai:
“Loại phụ nữ như , tôi gặp nhiều rồi! Cô tưởng có một đứa con là có thể trói buộc Trì Mộ sao? Cô nghĩ ta thực sự quan tâm đến chắc? Buồn thật đấy.”
Diễn xuất của ta có khi còn tốt hơn trên màn ảnh luôn rồi.
Tôi thở dài, chậm rãi đáp:
“Anh ta không quan tâm tôi, chẳng lẽ quan tâm chị sao?”
“Cô!”
Cô ta đập bàn, giận đến mức run cả người.
“Tiện nhân! Cô chán sống rồi đúng không?!”
Cô ta đột ngột đứng phắt dậy, hung hăng rời đi.
Tôi bình tĩnh cầm điện thoại lên, ấn nút tạm dừng ghi âm, sau đó lưu lại cẩn thận.
Thời đại này, ghi âm rất quan trọng.
Lỡ một ngày nào đó ta lên cơn, người mổ bụng lấy thận của tôi thì sao?
…
Có lẽ vì dạo này tôi quá hot, ngay cả tên sếp cũ khốn kiếp cũng mặt dày gửi tin nhắn, đề nghị tôi quay lại việc.
Hừ, chị đây bây giờ thật sự không muốn đi nữa.
Khi còn một mình nuôi Đại Bảo, tôi đã cần cù, chăm chỉ việc không thiếu một ngày nào.
Nhưng cái bà sếp nữ đó cứ nhằm vào tôi, như thể tôi sống tốt là bà ta khó chịu.
Người ta thường :
“Cô ăn mặc đẹp thế này, sếp của mặc cái gì?”
Tất nhiên là mặc giày chật cho tôi rồi.
Bạn thấy sao?