Cái Thai Cuối Cùng – Chương 9

9

 

Tôi kể lại cho Tề Gia Ninh những gì Lưu Tri đã .

 

“Anh nghĩ Lưu Tri bị sao ?”

 

“Cô ấy chỉ lo lắng cho em thôi. À, vừa thi đậu khóa học bơi mà theo đuổi bấy lâu nay.”

 

Anh khoe chiếc chứng chỉ với vẻ mặt trẻ con. Tôi hiểu ra lý do gần đây thường xuyên bận rộn.

 

“Lần trước, khi thấy em lao xuống nước cứu người mà không thể giúp gì, quyết tâm học bơi. Anh không thích cảm giác phải đứng em cứu người mà bản thân lại bất lực.”

 

Có lẽ ánh trăng quá đẹp, cúi xuống và hôn tôi. Đôi môi khác hẳn với tính cách, lạnh lẽo đầy nắng ấm.

 

Đúng lúc đó, một bóng đen lao tới từ bên cạnh và đ.ấ.m thẳng vào mặt Tề Gia Ninh.

 

“Gia Ninh!”

 

Tôi kéo Lâm Triết ra, thấy khóe miệng ta bị sưng đỏ. Cơn giận bốc lên, tôi hét lên với Lâm Triết.

 

“Lâm Triết! Đủ rồi! Anh đang phát điên cái gì ?”

 

“Không phải, không phải, Diêu Diêu, sao em có thể ở bên ta? Người em mà!”

 

Trong suốt thời gian bên nhau, tôi chưa bao giờ lớn tiếng với Lâm Triết như

 

Nhưng ta dường như không nghe thấy, tiếp tục đưa tay định kéo tôi đi. 

 

Tề Gia Ninh nhanh hơn, đứng chắn trước tôi.

 

“Anh Lâm, xin hãy giữ tự trọng.”

 

Tôi có thể cảm nhận Tề Gia Ninh đang cố gắng kìm nén cơn giận, tôi nhẹ nhàng chạm vào tay để trấn an.

 

“Anh biết gì chứ! Người Diêu Diêu là tôi! Cô ấy từng mang thai con tôi, và trên giường…”

 

Anh ta chưa kịp hết câu thì Tề Gia Ninh đã đ.ấ.m thẳng vào mặt ta.

 

Mặc dù Tề Gia Ninh biết Lâm Triết là trai cũ của tôi, ấy không biết chi tiết về quá khứ của chúng tôi.

 

Khi nghe Lâm Triết những lời đó, cả người tôi lạnh toát. Tại sao trước đây tôi lại coi ta là cứu rỗi và cam lòng để ta tổn thương mình?

"Lâm Triết, tôi tự hỏi mình chưa bao giờ có lỗi với . Tôi cũng chưa bao giờ ép ở bên tôi. Chính là người đã đẩy tôi ra và dẫm đạp lên cảm chân thành của tôi. Anh nghĩ rằng chỉ cần khóc vài giọt nước mắt, chịu đựng vài trận mưa, tôi sẽ quay lại với sao? Trước đây tôi bị che mờ lý trí mới nhận , một thứ rác không thể tái chế, giờ nên quay lại thùng rác mà ở."

 

Nghe xong những lời tôi , Lâm Triết như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

 

"Anh không tin, sao em có thể không thích ?"

 

"Giờ khiến tôi thấy ghê tởm."

 

Nói xong, tôi nắm tay Tề Gia Ninh rời đi.

 

Tối đó, khi về đến nhà, tôi đã thẳng thắn kể cho Gia Ninh nghe về quá khứ của mình.

 

Anh nghe xong, ôm chặt lấy tôi, cơ thể khẽ run rẩy.

 

"Chắc lúc đó em đã rất đau khổ, đúng không?"

 

Nghe câu của , tôi không kìm mà nước mắt tuôn rơi. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đã gặp Tề Gia Ninh.

 

—-

 

Lần tiếp theo tôi nghe tin về Lâm Triết là khi Tiểu Tuyết gọi điện cho tôi, giọng nghẹn ngào và khàn đặc.

 

"Diêu Diêu, Lâm Triết bị tai nạn xe rồi. Anh ấy bị thương rất nặng và cứ nhắc mãi về cậu. Cậu có thể vì nghĩa ngày xưa mà đến thăm ấy không?"

 

Tôi thực sự không ngờ Lâm Triết lại bị tai nạn. 

 

Dù có lúc hận ta đến mức nào, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ ta sẽ gặp chuyện như

 

Tôi càng không ngờ Tiểu Tuyết lại có thể mặt dày đến mức đến tìm tôi.

 

"Ngô Tiểu Tuyết, xem giữa chúng ta còn lại nghĩa gì chứ?"

 

Sau đó, tôi hỏi mẹ mình mới biết Lâm Triết đã lái xe trong trạng say rượu, tông vào cột đèn khi ra khỏi đường hầm, dẫn đến xe lật. 

 

Anh ta bị thương rất nặng ở chân và có khả năng phải cưa chân.

 

Tôi cảm thán kể chuyện này cho Gia Ninh và Lưu Tri nghe.

 

Gia Ninh nghiêm túc , "Uống rượu thì không lái xe, lái xe thì không uống rượu. Lái xe không an toàn, người thân sẽ khóc hai hàng."

 

Lưu Tri thì tỏ vẻ khinh miệt, "Luật nhân quả không bỏ sót ai, kẻ cặn bã chắc chắn sẽ phải nhận quả báo."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...