Cái Thai Cuối Cùng – Chương 4

4

 

Sau khi rời khỏi nhà, tôi mới nhận tin nhắn của Lâm Triết.

 

"Bao lâu?"

 

Anh ấy hỏi tôi muốn xa nhau bao lâu, cảm giác nhói đau lại dâng lên trong lòng, tôi đúng là đáng thương.

 

Trong hai tuần tiếp theo, có lẽ Tiểu Tuyết cũng biết tôi đã cắt đứt với gia đình, cả hai chúng tôi đều rất hiểu chuyện mà không liên lạc với nhau. 

 

Tôi cũng không bận tâm nhiều, đầu tiên tôi xin nghỉ việc, rồi đến bệnh viện đặt lịch để thai. 

 

Khi ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi không kìm mà rơi nước mắt. 

 

Tôi đã gì để cuộc đời mình trở nên tồi tệ thế này?

 

Ngày tôi rời khỏi thành phố này, tôi gọi điện cho mẹ, rằng tôi đã thai và chuẩn bị đi xa.

 

Ba mẹ tôi nổi giận đùng đùng, trách móc rằng tôi không biết điều, tôi không để tâm.

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi suy nghĩ một lúc và quyết định nhắn tin cho Lâm Triết. Làm việc gì cũng cần có đầu có cuối.

 

"Tôi đã thai, chúng ta chia tay đi."

 

Gửi xong tin nhắn, tôi chặn ta ngay lập tức.

 

—---

 

Cuộc sống ở một thành phố mới không hề đơn giản như tôi nghĩ. 

 

Tôi mua một thẻ SIM mới, còn thẻ SIM cũ chỉ để liên lạc đơn giản với gia đình, cho họ biết rằng tôi vẫn còn sống.

 

Mọi thứ dần ổn định sau một tháng. 

 

Lúc này, tôi đã vào kế toán cho một công ty, lương bình thường công việc không nhiều, giờ việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối và không phải tăng ca.

 

Những ngày đầu bận rộn tìm nhà và việc , tôi không nghĩ về những chuyện đã qua. 

 

Nhưng khi cuộc sống và công việc ổn định, những ký ức đau buồn lại ùa về như một tấm lưới khổng lồ, bao phủ lấy tôi. 

 

Tôi bắt đầu mất ngủ, lo lắng và tinh thần xuống dốc.

 

Sau giờ việc một ngày nọ, tôi ở lại văn phòng để sắp xếp ghi công việc.

 

 

Lưu Tri là quản lý của tôi. Cô ấy có mái tóc ngắn, phong thái thanh lịch và tự tin. 

 

Lần phỏng vấn, chính ấy là người quyết định nhận tôi vào .

 

"Chưa, em đang sắp xếp lại ghi công việc."

 

Cô ấy "ừ" một tiếng, cầm túi định rời văn phòng bất ngờ quay lại hỏi tôi: "Còn một tháng nữa là hạn đăng ký CPA, em định thi những môn nào?"

 

Tôi lắc đầu, rằng mình chưa biết, ấy tiếp tục rằng tôi nên bắt đầu chuẩn bị.

 

"Rất nhiều thứ có thể mất đi, kiến thức em học sẽ luôn là của em."

 

Những lời của ấy khiến tôi bừng tỉnh, tôi không thể tiếp tục sống như nữa. 

 

Tôi bắt đầu tìm hiểu về kỳ thi, mua sách giáo trình và bắt đầu chuẩn bị.

 

Đã hai năm sau khi tốt nghiệp, nhiều kiến thức tôi đã quên vì ít dùng đến trong công việc. 

 

Tôi phải đọc đi đọc lại tài liệu và nghe giảng giải của giáo viên, cuối tuần thì dậy sớm để đến thư viện học, thậm chí còn mang theo sách thuế để học thuộc khi đi vệ sinh.

 

Khi tôi hoàn toàn đắm chìm trong việc học và công việc, những chuyện cũ và con người tôi buồn lòng trước đây không còn khiến tôi bận tâm nữa.

 

Lần tiếp theo tôi nghe tin về Lâm Triết là một tháng sau đó, khi tôi đang cố gắng giải một câu hỏi hợp nhất báo cáo tài chính trong đống sách mà chữ nào tôi cũng biết ghép lại thì chẳng hiểu gì. 

 

Tôi vò đầu bứt tóc sắp phát điên thì chuông điện thoại reo, khiến tôi càng thêm cáu kỉnh.

 

"Xin chào, có phải là của Lâm không?"

 

"Ai? Bạn gọi nhầm rồi." Tôi nghĩ lại là một cuộc gọi quấy rối và định cúp máy, rồi nghe thấy giọng Lâm Triết đang mơ màng gọi tên tôi.

 

Tôi điện thoại, nhận ra mình quên bật chế độ máy bay cho số điện thoại cũ và cũng quên chặn số của ta.

 

"Chuyện là, Lâm uống say ở đây, có thể đến đón ấy không?"

 

"Xin lỗi, tôi không tiện."

 

Người bên kia có vẻ ấp úng, cuối cùng mới rằng Lâm Triết cùng bè đi uống rượu ở quán bar, bè đều có việc rời đi trước, còn ta uống say, cứ lẩm bẩm tên tôi. 

 

Quan trọng nhất là ta vẫn chưa trả tiền.

 

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Được, tôi sẽ đến ngay."

 

Cúp máy xong, tôi thêm số đó vào danh sách chặn và gọi điện báo cảnh sát giải thích hình. Tôi tin rằng các cảnh sát sẽ đưa ta đi tỉnh rượu và giải quyết vấn đề tiền bạc.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...