3
Khi tôi trở lại, trong phòng chỉ còn mình Lâm Triết. Tôi định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy họ đang trò chuyện.
"Anh và Diêu Diêu đã kết hôn, hãy đối xử tốt với ấy, ấy rất ."
"Em không thấy mình tàn nhẫn sao? Em biết rõ người là em mà!"
"Lâm Triết! Anh đừng quên đã hứa với em, sẽ chăm sóc cho Diêu Diêu."
"Anh không quên, nhớ. Nhưng nếu ta không tốt với em..."
"Hạo Thành đối xử với em rất tốt." Trong giọng của Tiểu Tuyết tràn đầy sự ngọt ngào và tin tưởng.
Tôi như bị ai đó đánh mạnh vào đầu, lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện. Tôi biết người mà Lâm Triết từng là Tiểu Tuyết, tôi không biết ấy quen tôi là vì lời đề nghị của ấy.
Tôi chạm nhẹ vào bụng, hóa ra, hạnh phúc của hai năm qua là do người khác ép buộc ban phát. Tôi rốt cuộc là gì chứ?
—--
"Thời gian này, chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian để suy nghĩ."
Gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Triết xong, tôi kéo vali về nhà, phát hiện ra phòng của mình đã biến thành phòng để quần áo.
Trên giá treo đầy những chiếc váy mà tôi đã chọn cho Tiểu Tuyết.
Rõ ràng là mấy tuần trước tôi còn về nhà ở vài ngày.
Thật là nực , tôi còn chưa kết hôn với Lâm Triết mà đã phát hiện mình không còn nhà để về.
"Chuyện gì ?" Ba mẹ và Hạo Thành mở cửa bước vào, thấy hành lý đặt giữa phòng khách, không khí bỗng chốc trầm lắng.
"Mẹ, phòng của con đâu rồi?"
"Sao con lại như ? Không đến thăm Tiểu Tuyết đã đành, giờ lại còn kéo hành lý về nhà? Con lớn rồi, đừng có trẻ con như ..." Ba tôi cau mày, ánh mắt đầy sự trách móc.
"Con hỏi phòng của con đâu rồi?" Có lẽ do ảnh hưởng của hormone khi mang thai, cảm của tôi trở nên cực kỳ kích .
"Chị?" Hạo Thành, người luôn ngỗ nghịch, giờ cũng nghiêm túc tôi.
"Quần áo của Tiểu Tuyết nhiều quá, phòng của em trai nhỏ không đủ chỗ để tủ quần áo. Con là chị, thì nhường em một chút. Dù sao khi con kết hôn với Lâm Triết rồi..." Mẹ tôi cố gắng hòa giải, tôi ngắt lời bà.
"Chắc các người quên rồi, con vẫn chưa đăng ký kết hôn với ấy."
Đúng , tôi và Lâm Triết chưa đăng ký kết hôn, không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là mẹ ấy đi xem bói và rằng sau khi lễ cưới xong rồi đăng ký thì sẽ hạnh phúc hơn.
Sắc mặt ba tôi tối sầm lại, ông lớn tiếng quát.
"Trần Diêu Diêu! Con đang loạn cái gì ?"
"Con không muốn kết hôn với Lâm Triết nữa."
"Không muốn? Hôm nay bao nhiêu người thân bè đã đến, con không muốn kết hôn, ba mẹ biết để mặt mũi ở đâu?"
Tôi cứ tưởng họ sẽ trách tôi là thiếu trưởng thành, không ngờ họ lại lo lắng vì bị mất mặt.
"Đám cưới hôm nay mới diễn ra nửa chừng, tất cả họ hàng đã chạy theo Tiểu Tuyết vào bệnh viện, thế không phải mất mặt sao?"
"Con đang trách Tiểu Tuyết à?" Hạo Thành không tin nổi tôi, "Tiểu Tuyết luôn nghĩ đến chị, quan tâm chị, mà chị lại trách ấy?"
Tôi im lặng, sau đó lạnh.
"Đúng , thật là tốt quá đi, đến người đàn ông mình không cần cũng nhường cho tôi. Dựa vào cái gì mà thứ ấy không cần, tôi lại phải nhận?"
Lâm Triết từng là ánh trăng sáng của tôi, bây giờ tôi không cần nữa.
"Trần Diêu Diêu!" Hạo Thành nổi giận, "Chị có biết mình đang gì không?"
Mẹ tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Sao con có thể Lâm Triết là đồ bỏ đi? Con dạy dỗ thế nào ?"
Nghe như thể Lâm Triết mới là con trai ruột của bà.
Ba tôi lập tức chỉ vào tôi, mắng rằng tôi chỉ là một bình thường, gả cho Lâm Triết là phúc ba đời mà còn không biết quý trọng. "Nó để mắt đến con là phúc phần của con rồi đấy."
"Mau quay về sống tốt với Lâm Triết, nó là một đứa con ngoan."
Tôi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm họ.
"Nếu các người muốn đuổi con đi, thì đừng lo chuyện lớn hay nhỏ sau này, con sẽ không bao giờ bước chân vào căn nhà này nữa."
Nghe xong câu đó, ba tôi tức đến đỏ mặt.
"Đi! Để nó đi! Từ giờ tao coi như không có đứa con này."
Bạn thấy sao?