2
Tôi mình trong gương, xinh đẹp như hoa đào, bên mắt phải có vài hạt ngọc trai nhỏ. Mái tóc dài chấm eo búi lên tao nhã, chỉ để vài lọn tóc buông lơi bên tai, vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Tôi nghĩ hôm nay chắc chắn là ngày tôi đẹp nhất!
"Wow! Chị đẹp quá!"
"Còn đẹp hơn cả tiên nữ!"
Mấy đứa trẻ vây quanh tôi, tôi ngượng ngùng .
"Yêu Yêu! Cậu đẹp quá rồi đấy!" Ngô Tiểu Tuyết là người khen ngợi tôi nhiều nhất, mắt ấy ngấn lệ, "Lâm Triết đúng là may mắn lắm mới cưới dâu như Yêu Yêu của chúng ta."
Tôi có thể thấy ấy thật lòng vui mừng cho tôi.
Tuy tôi ngưỡng mộ cảm sâu đậm của Lâm Triết dành cho ấy, chưa bao giờ tôi ghen tị với ấy, vì ấy thật sự là người thân tốt của tôi.
"Cảm ơn cậu, Tiểu Tuyết." Tôi nhẹ nhàng ôm ấy.
"Yêu Yêu, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé."
"Chưa gì dâu còn chưa khóc mà phù dâu đã khóc rồi sao?" Tôi vừa trêu vừa lau nước mắt cho ấy.
Dù Tiểu Tuyết đã kết hôn với em trai tôi, chúng tôi vẫn chọn ấy phù dâu.
Bởi vì ấy là người tốt nhất của tôi mà.
"Cô dâu đã sẵn sàng chưa? Chúng ta chuẩn bị vào lễ đường rồi." Người dẫn chương trình đã đến gọi.
"Được, chúng tôi sẵn sàng rồi."
Khi tay tôi khoác lên vai ba, tôi thấy mắt ba ươn ướt, tôi cũng phải kiềm chế để không khóc.
Tôi lớn hơn em trai hai tuổi, từ nhỏ đến lớn đều nghe người ta tôi là chị, phải nhường nhịn Hạo Thành.
Sau khi Hạo Thành và Tiểu Tuyết kết hôn, ba mẹ tôi đối xử với Tiểu Tuyết còn tốt hơn với tôi. Họ Tiểu Tuyết cần thương hơn tôi.
Cũng có lúc tôi thấy tủi thân, lúc này khoác tay ba, Lâm Triết đang đứng trên sân khấu đợi tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi tin rằng tôi cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc riêng.
Âm nhạc cùng tiếng của người dẫn chương trình vang lên trong sảnh, tôi không nghe thấy gì, chỉ thấy Lâm Triết đang đứng đó chờ tôi.
"Yêu Yêu, đừng khóc."
Tiếng của ba bên tai, tôi mới nhận ra mình không thể kiềm chế mà đã khóc.
"Ba giao Yêu Yêu cho con, nhất định phải đối xử tốt với con bé."
Ba tôi đặt tay tôi vào tay Lâm Triết, trước khi xuống sân khấu còn lau nước mắt.
Tiếp đó là nghi thức trao nhẫn, dâu rể phát biểu, hôn nhau, gia đình và bè bắt đầu tiệc mừng.
Tôi đã chuẩn bị một tờ giấy để ra những điều ấp ủ bấy lâu, muốn kể về những ngày tháng thầm không thấy ánh sáng cuối cùng cũng đền đáp, muốn về sự ấm áp mà Lâm Triết đã mang lại trong quãng thanh xuân ấy.
Và tôi cũng muốn rằng, chưa bao giờ tôi nhiều như giây phút này.
Nhưng mọi thứ thay đổi khi Tiểu Tuyết đưa nhẫn.
"Tiểu Tuyết!"
Tiểu Tuyết chuẩn bị bước lên sân khấu thì không may bị trượt ngã, sau đó ấy ngất xỉu ngay trên sân khấu.
—------
Tiểu Tuyết đã có thai.
Lâm Triết đứng trước cửa phòng bệnh, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
"Tiểu Tuyết thế nào rồi?"
Tôi không ngờ mình lại có thể bình thản đối diện với cảm mà dành cho ấy.
"Cô ấy ổn, ba mẹ em vẫn đang ở bên trong."
Tôi không cần vào phòng cũng nghe thấy tiếng vui vẻ. Ba mẹ đang bàn nhau mua gì để tẩm bổ cho Tiểu Tuyết, còn Hạo Thành thì ngây ngô , lật từ điển tìm tên cho em bé.
Nhớ lại lúc ba mẹ biết tôi mang thai, phản ứng của họ ra sao nhỉ? Chỉ đơn giản rằng tôi và Lâm Triết nhau đã hai năm, giờ nên kết hôn thôi.
Một cảm giác cay đắng trào dâng từ sâu trong lòng, trong khi tai tôi vẫn nghe thấy giọng Lâm Triết vang lên.
"Vào thôi."
"Em... em sẽ đi mua ít trái cây." Tôi chưa sẵn sàng đối diện với họ, trong lòng tôi đầy oán trách, lại cảm thấy mình không có tư cách gì.
Lâm Triết chưa kịp gì, tôi đã vội vàng rời đi, không muốn nghe thêm. Tôi nghe thấy bước theo vài bước, cuối cùng vẫn quay lại phòng bệnh.
Bạn thấy sao?