Ngoại truyện của Lâm Triết
Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Tuyết là vào một ngày mưa hồi cấp hai. Tôi quên mang ô và đang đứng trong một cửa hàng tiện lợi chờ mưa tạnh.
“Bạn học, ở đâu? Mình có ô, chúng ta cùng về nhé?”
Nụ của ấy dưới ánh đèn vàng cam thật dịu dàng và xinh đẹp.
Vì nhà ở gần nhau, chúng tôi trở thành .
Tôi quen Diêu Diêu khi học lớp 10, ấy là cùng bàn với Tiểu Tuyết. Khác với sự tươi sáng và cởi mở của Tiểu Tuyết, Diêu Diêu luôn trầm lặng và ít .
Lần đầu tiên tôi thực sự tiếp với Diêu Diêu là tại Đại hội thể thao lớp 11. Lúc đó, Tiểu Tuyết kéo Diêu Diêu tham gia cuộc thi chạy 1.500 mét.
Đến vòng thứ sáu, Tiểu Tuyết bị chuột rút và ngã. Khi đó, tôi định chạy đến bế ấy, có một cậu con trai đã nhanh chân hơn.
Sau này tôi mới biết đó là em trai của Diêu Diêu, Trần Hạo Thành.
Diêu Diêu không giỏi về thể lực, ấy chạy rất chậm. Dù về đích cuối cùng, tôi vẫn thấy nụ nhợt nhạt mà mãn nguyện của ấy.
Tôi lòng, cầm chai nước khoáng vốn chuẩn bị cho Tiểu Tuyết đưa cho ấy.
Cô ấy tôi với ánh mắt không thể tin nổi, đầy bất ngờ và bối rối, giọng cảm ơn nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu. Từ đó, mỗi khi tặng gì cho Tiểu Tuyết, tôi cũng chuẩn bị một phần cho ấy.
Có lần, ấy mắt rưng rưng rằng đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà ấy nhận .
Thực ra tôi không biết đó là sinh nhật của ấy, chỉ cờ mua thêm một phần mà thôi.
Mãi sau này tôi mới biết, là chị , cha mẹ ấy luôn cầu nhường nhịn em trai, không hành xử trẻ con. Cô ấy chưa bao giờ nhận sự ưu ái từ cha mẹ.
Vào ngày Tiểu Tuyết kết hôn, ấy với tôi rằng Diêu Diêu thích tôi và bảo tôi đừng tổn thương ấy. Những lời đó như ngầm rằng tôi đã phụ lòng chân thành của Diêu Diêu.
Trong lúc tức giận, tôi đồng ý. Người tôi là Tiểu Tuyết. Nếu không thể ở bên ấy, thì ở bên ai cũng chẳng quan trọng.
Nhưng tôi không ngờ rằng mất đi Diêu Diêu lại khiến tôi đau đớn đến .
Khi nhận tin nhắn của ấy, tôi như rơi vào địa ngục lạnh giá.
Đứa con của chúng tôi không còn nữa.
Lúc đó, tôi mới nhận ra, trong những năm tháng ở bên nhau, tôi đã ấy mà không hề hay biết. Còn đối với Tiểu Tuyết, có lẽ đó chỉ là sự tiếc nuối vì không có .
Tôi bắt đầu ôm chiếc gối mà ấy để lại, tự dằn vặt bản thân bằng cách nhớ lại quá khứ của chúng tôi hết lần này đến lần khác.
Khi gặp lại ấy, ánh mắt ấy tôi không chút gợn sóng. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng mình may mắn vì ấy không hận tôi. Sau này, tôi mới biết, nếu ấy không còn hận, nghĩa là tôi đã hoàn toàn mất đi cơ hội.
Cô từng nhút nhát và trầm lặng giờ đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập.
Nằm trên giường bệnh, tôi cầu xin Tiểu Tuyết liên lạc với ấy. Tôi chỉ muốn gặp ấy một lần.
Nhưng cho đến khi tôi lên máy bay ra nước ngoài điều trị, tôi vẫn không thể gặp lại ấy.
Chân tôi cuối cùng không thể giữ . Sau cuộc phẫu thuật cắt cụt, quá trình hồi phục và quen với chân giả đầy đau đớn, cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường.
Năm thứ hai sau khi phục hồi, tôi quay lại nơi xưa.
Khi đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, tôi thấy ấy.
Cô ấy và viên cảnh sát kia đang dắt một bé khoảng ba tuổi. Cô bé để tóc ngắn, mắt long lanh, trông rất giống ấy.
Cô bé gì đó nũng nịu, ấy mỉm bất lực. Nụ ấy hạnh phúc và mãn nguyện.
Nếu năm đó chúng tôi thuận lợi kết hôn, có lẽ con của chúng tôi đã học tiểu học rồi.
Có lẽ chúng tôi cũng sẽ hạnh phúc như .
HẾT
Bạn thấy sao?