10
Khi Lưu Tri về khách sạn, Gia Ninh thở phào nhẹ nhõm. Anh ôm lấy tôi, mở chiếc máy tính bảng và bật một bộ phim cũ mà tôi đã nhắc mãi muốn xem.
"Sao lại sợ Lưu Tri đến ?"
"Anh cứ có cảm giác ấy không thích , ấy không hài lòng về sao?"
"Nếu Lưu Tri thực sự không hài lòng với thì sao?"
"Vậy thì sẽ đối xử tốt với em hơn, để ấy không thể tìm ra khuyết điểm của ."
"Vậy cảnh sát Tề phải cố gắng rồi nhé!"
Tôi biết Lưu Tri không hề không hài lòng với , chỉ là tính cách của ấy mà thôi.
Lúc sau, khi tôi đang mải mê xem phim, lại hỏi, "Cô ấy có quan trọng với em không?"
Tôi buột miệng trả lời, "Tất nhiên rồi! Cô ấy là tri kỷ của em."
—--
Năm 30 tuổi, tôi trở thành một quản lý tài chính.
Tôi đã trả trước một khoản để mua căn hộ duplex 80 mét vuông ở thành phố A.
Tôi không còn phải lo lắng rằng phòng của mình sẽ bị biến thành tủ quần áo của người khác nữa.
Tôi và Tề Gia Ninh đã gặp mặt gia đình của nhau từ lâu, tôi lại sợ hôn nhân.
Anh thì gánh hết áp lực thúc giục kết hôn cho tôi.
Anh rằng, kết hôn là khi hai người rời khỏi gia đình gốc của mình để xây dựng một gia đình mới.
Vì thế muốn tôi phải tự nguyện xây dựng gia đình với .
Anh sẵn sàng đợi tôi, dù có đợi đến 60 tuổi, mặc váy cưới vẫn rất đáng .
Năm 32 tuổi, tôi và Tề Gia Ninh, sau 6 năm nhau, quyết định tiến tới hôn nhân.
Tôi từ chối để gia đình mình tham gia vào việc thảo luận hôn lễ.
"Từ nhỏ đến lớn, các người chưa từng coi tôi là quan trọng. Hôn sự của tôi, cũng không cần các người phải bận tâm."
Tôi lặng lẽ bố mẹ chuyển từ xấu hổ thành hối hận, cuối cùng họ chỉ một câu "xin lỗi".
Lời xin lỗi mà tôi đã chờ đợi rất lâu này, tôi nhận khi sắp có gia đình nhỏ của riêng mình. Nhưng lời xin lỗi đến muộn không còn ý nghĩa nữa, có những tổn thương đã in sâu vào tâm trí.
Hôn lễ của tôi và Tề Gia Ninh chúng tôi tự lên kế hoạch.
Dù công việc rất bận rộn, vẫn dành thời gian để cùng tôi thử váy cưới, đặt bàn tiệc và lên kế hoạch cho hôn lễ.
Hôm đó, khi tôi và Tề Gia Ninh từ cửa hàng áo cưới bước ra, chúng tôi gặp Tiểu Tuyết.
Sau khi sinh con, ấy không yên tâm về bố mẹ tôi nên đã nghỉ việc để mẹ toàn thời gian.
Nhìn ấy, tôi cảm thấy thật đáng thương và bi thảm.
"Diêu Diêu, chúng ta có thể chuyện không?"
Tôi đồng ý và bảo Tề Gia Ninh đi siêu thị trước.
Ban đầu, ấy bâng quơ về cuộc sống bất hạnh của mình, tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Sau đó, đề cập đến Lâm Triết và buồn, rằng ta đã ra nước ngoài để phẫu thuật cứu chân.
"Ngày ta đi nước ngoài, tôi đã đến tiễn. Anh ta với tôi rằng, ta đã sai. Người ta luôn là cậu, tôi chỉ là một thói quen mà ta không thể quên. Thời gian này tôi cứ nghĩ, nếu tôi không cầu ta ở bên cậu, có lẽ mọi thứ đã không như bây giờ."
"Thế còn cậu với Lâm Triết? Cậu chẳng qua chỉ muốn tất cả mọi người vây quanh mình, nên mới bảo ta ở bên tôi, đúng không?"
Cô ấy không gì, hồi lâu mới thừa nhận "Có lẽ là ."
"Diêu Diêu, cậu đã thay đổi rất nhiều. Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu đã trở thành người mà cậu muốn."
"Cậu cũng thay đổi rồi."
Trước đây tôi từng ghen tỵ với sự mến và vây quanh mà Tiểu Tuyết có. Trước khi chia tay, ấy rằng ấy rất hối hận.
"Dù cậu có tin hay không, trước đây tôi thực sự muốn thân của cậu suốt đời."
Tôi không quay đầu lại, dù thật hay giả, tôi cũng không còn quan tâm nữa.
Cuối cùng, hôn lễ của chúng tôi tổ chức tại bãi biển. Lưu Tri không chỉ là phù dâu của tôi, mà còn thay mặt bố tôi dắt tay tôi bước về phía gia đình của Tề Gia Ninh.
Ngày cưới, Lưu Tri trang điểm lộng lẫy, cầm bó hoa tiến về phía tôi.
"Em sẵn sàng chưa?"
"Ừ, sẵn sàng rồi!"
Tôi đặt tay lên tay ấy và từ từ bước về phía Tề Gia Ninh.
"Tề Gia Ninh, tôi giao Diêu Diêu cho . Anh nhất định phải khiến ấy hạnh phúc. Nếu không tôi sẽ không tha cho đâu."
Tề Gia Ninh nghiêm túc gật đầu.
Tối qua tôi còn với Lưu Tri rằng tôi không hiểu tại sao mọi người lại khóc trong đám cưới. Vậy mà khi nghe Lưu Tri những lời này, tôi không thể kìm nước mắt.
Lưu Tri đứng bên cạnh, cầm bó hoa, và tôi thấy đôi mắt ấy đã ngân ngấn nước.
Tôi và Tề Gia Ninh đứng giữa sân khấu, gió biển khẽ thổi tung chiếc váy trắng của tôi.
Tôi rơi nước mắt, với Tề Gia Ninh: "Em đồng ý."
Anh cúi xuống và nhẹ nhàng hôn tôi.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?