1
Nhìn hai vạch trên que thử thai, phản ứng đầu tiên của tôi là gọi điện cho Lâm Triết.
Cuộc gọi kêu hai tiếng thì bị cúp, tôi không nghĩ nhiều, liền gửi hình que thử thai qua WeChat cho ấy.
"Chúng ta sắp có em bé rồi!"
Tôi luyên thuyên gửi vài tin nhắn, Lâm Triết mãi không trả lời. Tôi cũng không để tâm lắm, vì ấy thường rất bận, có khi vài tiếng mới trả lời tin nhắn.
Do mang thai, sau khi tắm xong, tôi nằm trên ghế sofa đợi Lâm Triết thì bắt đầu thấy buồn ngủ, trong khi tivi vẫn đang phát một bộ phim truyền hình đầy kịch tính. Mơ màng, tôi nghe thấy giọng của Lâm Triết.
"Đúng , ấy mang thai rồi, không nợ ấy gì nữa."
Đầu dây bên kia là giọng của thân tôi.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng ù, như có điều gì đó đang sụp đổ.
"Em biết mỗi lần gần gũi với ấy đau khổ đến mức nào không? Em rõ ràng biết người là em mà."
"Chỉ vì ấy thì nhất định phải ở bên ấy sao?"
"…Được, biết rồi. Em yên tâm, sẽ cưới ấy."
Không lâu sau, ấy cúp điện thoại. Đi thẳng đến bàn ăn, rót một cốc nước và uống.
Tim tôi như rơi xuống một hầm băng giá. Tôi luôn biết rằng người là thân của tôi.
Thầm suốt bảy năm, ở bên nhau hai năm, tôi đã tưởng rằng trong lòng ấy, tôi phải là người đặc biệt.
"Sao lại khóc?" Anh ấy ngồi xuống ghế sofa cạnh tôi.
Tôi mở mắt, khuôn mặt hiền lành và đẹp trai của .
"Anh về rồi?"
"Ừ, em thấy thế nào? Ngày mai sẽ cùng em đi kiểm tra ở bệnh viện." Giọng vẫn dịu dàng như .
Tôi đặt tay lên bụng, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho mối quan hệ này.
—----
Sau khi tôi có thai, hai bên gia đình tôi và Lâm Triết bắt đầu ngồi lại để bàn chuyện cưới xin.
Ba tôi uống vài ly rượu, mặt đỏ bừng, "Sau này nếu Yêu Yêu có điều gì không đúng, mong mọi người bỏ qua."
Bố mẹ Lâm lịch sự đáp lời, còn thân tôi với Lâm Triết: "Nếu sau này dám bắt nạt Yêu Yêu, em và Hạo Thành sẽ không tha cho ."
Em trai tôi cũng giơ nắm đ.ấ.m lên phụ họa, Lâm Triết giả bộ sợ hãi không dám, không dám.
Đúng , thân tôi, Ngô Tiểu Tuyết, đã lấy em trai tôi.
Không hiểu sao, tôi họ vui vẻ, náo nhiệt, mà trong lòng lại thấy bình thản như một người ngoài cuộc.
"Sao thế? Cả buổi không thấy cậu gì." Ngô Tiểu Tuyết thì thầm hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, "Chắc vì mang thai nên cơ thể không thoải mái."
Cô ấy có vẻ lo lắng, đề nghị đi cùng tôi về phòng.
"Bà bầu phải nghỉ ngơi nhiều, bọn họ thật là, uống rượu mà không biết dừng." Ngô Tiểu Tuyết lẩm bẩm, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt dịu dàng xinh đẹp của dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ. "Mang thai cảm giác thế nào? Bé có đạp không?"
Tôi nhẹ, "Mới hai tháng thôi, gì có nhanh ."
"Miễn là là tốt rồi, cả tối cậu cứ buồn bã, không biết còn tưởng cậu bị ép cưới."
Tôi mở miệng định gì đó, Lâm Triết đã bước vào.
"Biết là nhớ vợ, nên em không phiền hai người nữa."
Lâm Triết liếc ấy, "Lại trêu chọc chúng tôi."
"Em thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa?" Lâm Triết nhẹ nhàng ôm tôi, tay phải xoa lưng tôi như đang an ủi một chó nhỏ.
Tôi bật , ôm lại .
"Em không sao."
Tôi nghĩ có lẽ cứ như thế này đi. Dù gì tôi đã suốt chín năm, Tiểu Tuyết cũng đã kết hôn, còn tương lai thì còn dài.
Tôi tự lừa dối bản thân cho đến ngày diễn ra hôn lễ.
Bạn thấy sao?