Tôi đối diện với ánh mắt ta, nhẹ giọng “Ừm.”
“Vậy em có muốn cân nhắc về tôi không?”
Trì Kinh nhếch môi , thẳng thắn đến mức khiến tôi không kịp trở tay.
Tôi từ chối ngay lập tức.
“Thôi đi.”
Anh ta nhíu mày hỏi ngược lại:
“Tại sao?”
“Nói về chơi bời thì mới ba mươi hai, theo tiêu chuẩn đàn ông thì vẫn là tinh trẻ tuổi, có khối trẻ đẹp sẵn sàng lao vào.”
“Còn nếu nghiêm túc đương, tôi là một phụ nữ ba mươi tuổi, đã ly hôn, lại không thể sinh con. Trong thị trường cảm, tôi chẳng có chút lợi thế nào.”
Nói đến đây, tôi bật tự giễu, thấp giọng hỏi:
“Vậy có đáng không?”
Sắc mặt Trì Kinh lập tức sa sầm.
“Trong mắt em, tôi là người cổ hủ như thế à?”
Tôi khoanh tay tựa vào ghế, thản nhiên đáp:
“Sau bài học từ Khương Hà, tôi thấy đàn ông ai cũng thế cả.”
Trì Kinh nhắm mắt, cố ép mình bình tĩnh, rồi mở mắt ra, giọng điệu dịu xuống.
“Nhà tôi không đặt nặng chuyện huyết thống. Tôi cũng là con nuôi, có hay không cũng chẳng quan trọng.”
Tôi vừa mở miệng định gì đó, ta liền cắt ngang.
“Không cần trả lời vội, cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ rồi hãy cho tôi một câu trả lời.”
Bữa ăn hôm đó, tôi chẳng còn cảm giác gì.
Tâm trạng bị ta cho rối tung lên.
16
Đổng Đồng , đó chính là dấu hiệu của “cảm ”.
Cảm , tôi không phủ nhận.
Nhưng của người trưởng thành, từ lâu đã không còn chỉ dựa vào cảm nữa.
Nó còn cần phải cân nhắc thiệt hơn, tính toán mất.
Tôi nghĩ suốt mấy ngày, nghĩ đến đau cả đầu.
Dứt khoát từ bỏ giằng co, ngã lên giường ngủ một giấc.
Nửa đêm, tiếng rung của điện thoại tôi tỉnh dậy.
Mơ màng ấn nút nghe, giọng Khương Hà vang lên.
“Trước đây, tôi không hiểu vì sao mẹ lại tự tử. Bây giờ, hình như tôi hiểu một chút rồi.”
Tôi mở mắt, ngồi bật dậy.
“Ý là gì?”
Khương Hà dường như đang đi lại.
“Không có gì. Hôm trước em những lời đó, đột nhiên tôi cảm thấy mình và bố chẳng khác gì nhau, đều không phải loại tử tế.”
“Hứa Quân Nhiên, hôm đó em không nên cứu tôi.”
“Thôi quên đi… mấy chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng nếu lần này tôi vẫn may mắn sống sót, liệu chúng ta có thể quay lại không?”
Tôi cau mày.
Giây tiếp theo, ta :
“Nếu không thể, nhớ chôn tôi cạnh mẹ tôi.”
Sau đó, cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Tôi sững người vài giây, mới nhận ra ta định gì.
Lập tức gọi báo cảnh sát.
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận tin—
Khương Hà học theo mẹ mình, phóng hỏa đốt nhà.
Khi cứu ra, ta vẫn còn tỉnh táo.
Chỉ là cố chấp không chịu vào bệnh viện.
Đến khi thấy tôi, ta mới gượng gạo nhếch môi:
“Xem ra, tôi vẫn còn may mắn.”
Tôi bước tới, tát thẳng ba cái, giọng không kiềm mà nghẹn lại.
“Cái tát đầu tiên, thay mẹ đánh.”
“Cái tát thứ hai, dành cho đứa trẻ.”
“Cái tát cuối cùng, là cho tôi. Từ giờ, ngay cả tư cách trai tôi, cũng không có nữa.”
Khương Hà từng là chồng tôi.
Trước đó nữa, từng là người tôi dựa vào.
Nhưng ngọn lửa đêm nay, đã đốt sạch những sợi dây cuối cùng ràng buộc chúng tôi.
Từ đây, không còn liên quan.
17
Rời đi rồi, tôi ngồi trong xe rất lâu.
Bốn giờ sáng, không nghĩ gì nữa, tôi bấm gọi Trì Kinh.
Giọng ta còn mang theo cơn buồn ngủ, khẽ gọi tên tôi.
“Sao thế?”
Giọng tôi khàn đặc:
“Nếu tôi , bây giờ rất muốn xem pháo hoa, có thấy tôi điên không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng vải cọ xát.
“Không đâu. Em đang ở đâu, tôi đến.”
Anh ta đến rất nhanh.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, chẳng hỏi bất cứ điều gì, chỉ im lặng đưa tôi lên xe, lái thẳng ra ngoại ô.
Tôi vỡ sự im lặng, chủ hỏi:
“Sáng sớm thế này, kiếm đâu ra pháo hoa?”
Trì Kinh vừa châm pháo hoa, vừa chạy về phía tôi.
“Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị. Từ lần trước nghe em , tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ đợi ngày này thôi.”
Tôi nghiêng đầu, lần đầu tiên không ngước lên pháo hoa.
Pháo hoa kết thúc đúng lúc trời sáng.
Về đến chung cư, Trì Kinh xuống xe, tiễn tôi lên lầu.
“Lên ngủ một giấc đi, đừng nghĩ gì nữa.”
Tôi do dự:
“Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Anh ta bật khẽ.
“Đợi em ngủ dậy rồi hẵng . Lên đi.”
Anh ta tôi xoay người bước đi, rồi quay lại xe.
Tôi lưỡng lự một giây.
Sau đó, thuận theo lòng mình, gọi ta lại.
“Muốn lên ngồi một lát không?”
Trì Kinh dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt bỗng chốc thay đổi.
“Hứa Quân Nhiên, em có biết điều này nghĩa là gì không?”
“Một khi tôi bước lên, tôi sẽ không rời đi nữa.”
Tôi siết chặt tay ta.
18
Khương Hà vẫn rời đi.
Một năm sau, trợ lý của ta mang di chúc đến trước mặt tôi, :
“Nửa năm trước, tinh thần của ấy đã không ổn, vẫn luôn uống thuốc.”
“Anh ấy muốn tìm , lại không dám. Khi đi cũng không quá đau đớn.”
Tôi bật , nước mắt chảy dài.
Lần này, nhà họ Khương thực sự không còn ai nữa.
Anh ta để lại mọi thứ cho tôi.
Thậm chí còn mua sẵn mộ phần cho mình, ngay bên cạnh mẹ ta.
Ngày hạ táng, thời tiết rất xấu.
Sau khi trở về, sợ tôi nghĩ quẩn, Trì Kinh cứ bám theo tôi không rời.
“Trước khi ly hôn, có lần cãi nhau, tôi đã nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc chúng tôi cũng sẽ giống mẹ ấy, hóa thành một nắm tro tàn.”
“Nhưng rõ ràng ly hôn rất thuận lợi, không cãi vã nhiều, tại sao ấy vẫn không thể vượt qua ?”
Tôi không thể hiểu nổi.
Trì Kinh ôm lấy tôi.
“Anh ta sai, không chịu nổi hậu quả, điều đó không liên quan đến em.”
“Là do ta không đủ mạnh mẽ.”
Đổng Đồng đứng bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Mày sẽ không nghĩ quẩn theo đấy chứ?”
Tôi giật mình tỉnh lại, kéo bản thân ra khỏi nỗi đau.
“Xì.”
“Nói linh tinh gì thế?”
Trì Kinh bật sảng khoái, ôm tôi chặt hơn.
“Cho dù em có muốn, tôi cũng không cho phép.”
Tôi đẩy ta ra, nghiêm túc nhấn mạnh:
“Tôi sẽ không thế!”
Đường là do ta tự chọn, đừng hòng kéo tôi xuống theo.
End
Bạn thấy sao?