9.
“Thẩm Í Mặc, em quá đáng lắm rồi! Sao em dám xô Tiễn Tiễn trước mặt ?”
Lúc này, tôi đã chắc chắn, Thẩm Hoài An không chỉ đầu óc có vấn đề mà mắt cũng mù luôn rồi.
Tôi nhún vai, vẻ mặt hờ hững.
“Thế thì mau đưa kẻ thứ ba của rời khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ tiếp tục ‘bắt nạt’ ta đấy.”
“Thôi mà thôi mà, Hoài An, Í Mặc cũng không phải cố ý đâu.”
Phùng Tiễn Tiễn ra vẻ rộng lượng, kéo tay Thẩm Hoài An rời đi, chuẩn bị cho buổi chụp hình.
Giờ thì tôi đã rõ, cái gọi là quay quảng cáo mà thị trưởng thực chất là chụp ảnh cưới cho họ.
Làng tôi nhờ có phong cảnh đẹp, trước đây thỉnh thoảng cũng có người đến chụp ảnh, đây là lần đầu tiên dùng để chụp ảnh cưới.
Còn tôi thì bị biến thành trợ lý bất đắc dĩ của Phùng Tiễn Tiễn.
Rõ ràng có rất nhiều nhân viên ở đó, ta như cố sai khiến tôi.
Lúc thì bảo tôi giúp ta nâng váy, lúc lại cầu tôi rót nước.
Tôi nhẫn nhịn hoàn thành mấy việc đó, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tôi sợ mình ở lại thêm một giây nào nữa sẽ không kiềm chế mà đánh chết đôi “cẩu nam nữ” này.
Đúng lúc đó, Phùng Tiễn Tiễn hét lên, thu hút ánh của mọi người.
“Nhẫn kim cương của tôi mất rồi!”
Cô ta cuống cuồng tìm kiếm, Thẩm Hoài An cũng ra lệnh cho mọi người giúp ta tìm nhẫn.
Nhưng tìm mãi không thấy, Phùng Tiễn Tiễn quay sang chỉ vào tôi, vừa khóc vừa :
“Hoài An, chắc chắn là Í Mặc lấy rồi!”
Tôi trừng mắt ta, không ngờ sau khi sai khiến tôi cả buổi, ta còn bày ra chiêu này.
“Tôi không lấy.”
Thẩm Hoài An có vẻ cũng không tin hẳn lời ta.
“Tiễn Tiễn, tìm kỹ lại đi, Í Mặc sẽ không lấy nhẫn của em đâu.”
Phùng Tiễn Tiễn ấm ức bĩu môi:
“Hoài An, thà tin Í Mặc mà không tin em sao?”
“Lúc nãy chỉ có ấy ở cạnh em. Khi em trang điểm, em đã tháo nhẫn ra, không phải ấy thì còn ai?”
“Tôi là tôi không lấy, đừng có ngậm máu phun người!”
Thẩm Hoài An ta rồi lại tôi, nhíu mày suy nghĩ, dường như cũng không thể kết luận .
“Vậy có dám để tôi xem túi của không? Có dám để tôi kiểm tra không?”
Yêu cầu vô lý của Phùng Tiễn Tiễn khiến tôi không thể nhịn , tôi lập tức từ chối.
Nhưng ta càng khóc lớn, không ngừng kể lể cái nhẫn quan trọng với ta thế nào.
Cuối cùng, Thẩm Hoài An bước đến định giật lấy túi của tôi.
“Tiễn Tiễn cũng có lý. Em ham tiền như , nhẫn có khi thật sự là em lấy. Đưa đây kiểm tra một chút.”
“Anh mơ đi!”
Tôi ôm chặt chiếc túi, quyết không để ta lấy , trong mắt Thẩm Hoài An, điều đó chỉ càng chứng minh rằng tôi có tật giật mình.
“Không lấy thì sao không dám cho xem? Thẩm Í Mặc, đúng là bản tính không đổi, dám ăn cắp đồ!”
Anh ta càng càng tin rằng mình đúng, bắt đầu đẩy tôi để giật lấy chiếc túi.
Trong lúc giằng co, chiếc túi rơi xuống đất, mọi thứ bên trong đổ hết ra ngoài.
Có khăn giấy, chìa khóa nhà, hộp kính, và một cuốn… truyện tranh cũ.
10.
Chiếc túi này là món đồ tôi tự mua từ ngày xưa, bây giờ cũng là thứ duy nhất trông tử tế mà tôi có.
Bình thường đi dạy tôi chỉ dùng một chiếc túi vải đơn giản, hôm nay nghe có công ty lớn đến nên mới mang chiếc túi này ra.
Đồ đạc rơi tung tóe, chẳng hề có chiếc nhẫn kim cương như lời Phùng Tiễn Tiễn .
Cô ta vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục thì thầm bên tai Thẩm Hoài An.
“Hoài An, có khi nó giấu trên người. Tôi muốn khám người ta!”
Cô ta gọi ta liên tục, lần này Thẩm Hoài An không đáp lại, mà ngồi xổm xuống, chăm cuốn truyện tranh cũ dưới đất.
Tôi thấy tay ta hơi run, hơi thở cũng dồn dập.
“Thẩm Í Mặc, sao cuốn sách này lại ở trong túi của em?”
Phùng Tiễn Tiễn định giật lấy, bị Thẩm Hoài An tránh đi. Cô ta bám lấy tay ta, giọng nũng nịu:
“Hoài An, chỉ là một cuốn sách cũ thôi mà, quan tâm gì. Đi chụp hình đi.”
Nhưng lần này, Thẩm Hoài An không nghe lời ta, thậm chí vì ta quá ồn ào mà quay sang quát:
“Cô im đi!”
Phùng Tiễn Tiễn giật mình, ấm ức đứng một bên cắn môi.
Ánh mắt Thẩm Hoài An tôi, đầy khẩn thiết:
“Em đi, tại sao em lại có cuốn sách này?”
Tên ta viết trên bìa sách, rõ ràng là đồ của . Tôi không muốn giữ lại gì.
“Ông nội tôi đưa cho tôi. Nếu là của , thì cứ lấy lại. Tôi không cố không đưa cho đâu.”
“Không thể nào!”
Giọng ta bất ngờ cao vút, khiến tôi giật mình. Trước khi tôi kịp phản ứng, ta đã túm chặt lấy vai tôi.
“Ông nội em đâu? Tôi muốn gặp ông ấy!”
11
Anh ta gợi lại nỗi đau của tôi, khiến tôi tức giận hất tay ta ra.
“Anh bị điên à? Tôi đã ông nội tôi mất rồi!”
“Là vì không chịu cho tôi tiền chữa trị nên ông mới chết!”
Thẩm Hoài An loạng choạng lùi vài bước, ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe.
“Có di ảnh chứ? Trên bia mộ chắc chắn có ảnh? Dẫn tôi đến đó!”
Bộ dạng này của ta tôi chưa từng thấy, theo phản xạ, tôi dẫn ta đến mộ ông nội.
Đứng trước bia mộ, Thẩm Hoài An cúi sát xuống, chăm bức ảnh trên bia.
Anh nhắm mắt lại, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Khi mở mắt ra, đôi mắt đã đỏ ngầu.
“Í Mặc, phía nam có phải có một con sông không?”
“Đúng, trước đây có một đứa trẻ chết đuối ở đó. Sông bị ô nhiễm, sau đó người ta đã lấp nó lại rồi.”
Nghe câu trả lời của tôi, Thẩm Hoài An như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống trước mộ, ôm đầu gào lên đau đớn.
“Không thể nào! Không thể nào!”
Đột nhiên ta đứng dậy, bước đến trước mặt Phùng Tiễn Tiễn, nắm chặt vai ta mà lắc mạnh.
“Cô không phải đã cứu tôi sao? Sao cuốn sách này lại ở chỗ Í Mặc?”
Phùng Tiễn Tiễn ngẩn người, ấp úng không rõ ràng.
“Hoài An, là em cứu mà! Anh quên rồi sao? Là em luôn ở bên cạnh , viên nỗ lực mà!”
“Chẳng phải đã … đã em là cứu rỗi của sao?”
Thẩm Hoài An sững người lại.
Anh tôi, bia mộ, rồi lại Phùng Tiễn Tiễn, lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Nhầm rồi, tất cả đều nhầm rồi…”
Đột nhiên, ngồi xổm xuống đất, ôm đầu và khóc nức nở như đang trút hết mọi cảm bị dồn nén.
“Í Mặc, nhận nhầm người rồi…”
Ánh mắt đầy đau khổ tôi:
“Lúc đó đầu óc mơ hồ, chỉ nhớ lờ mờ dáng vẻ của ông, và một cái bóng nhỏ nhảy nhót, là một bé buộc tóc hai bên…”
Lời của Thẩm Hoài An khiến tôi nhớ lại một chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.
Mười năm trước, ông tôi dẫn tôi đi nhặt ve chai ở thị trấn.
Trên đường về, chúng tôi thấy một cậu bé đang vùng vẫy dưới nước, bên cạnh là một người phụ nữ đã bất tỉnh.
Ông tôi vội kéo họ lên bờ và sơ cứu.
Người phụ nữ tỉnh lại rất nhanh, và cả hai mẹ con đều thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc đó tôi còn nhỏ, đã định chạy về nhà lấy thức ăn cho họ.
Có lẽ khi Thẩm Hoài An tỉnh lại, thấy ông tôi, còn cái bóng nhỏ nhảy nhót mà nhớ chính là tôi.
Họ rời đi vội vàng, mang theo chiếc balo để trên bờ. Cuốn truyện tranh chính là đồ trong balo rơi ra.
Câu chuyện chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong ký ức, tôi không ngờ rằng, năm xưa người ông tôi cứu chính là mẹ con Thẩm Hoài An.
Cha ấy đã chi tiêu hết số tiền của gia đình để chữa bệnh, vẫn không qua khỏi.
Vì quá túng quẫn, mẹ nảy sinh ý định tự sát, mang theo đến ngôi làng hẻo lánh này để nhảy sông.
Bà nghĩ rằng ở nơi hẻo lánh thế này sẽ không ai cứu mình, cũng chẳng ai biết chuyện.
Nhưng không ngờ, họ đã ông tôi phát hiện và cứu sống.
Bạn thấy sao?