Lời này, tôi đã học từ ba năm trước.
Khi quay lưng định đi, tôi lên tiếng:
- "Sau này đừng đến tìm tôi nữa. Hãy về phía trước đi."
Anh dừng bước một lúc, rồi cuối cùng vẫn rời đi.
Sau khi Thẩm Diệu đi, Chu Húc tôi, gãi đầu :
- "Anh còn định giả vờ say để vào nhà em, bị ta hỏng kế hoạch rồi."
Anh định rời đi, tôi hỏi:
- "Anh muốn vào nhà EM sao?"
Anh đáp:
- "Đúng ."
Tôi mở cửa, đứng sang một bên để vào.
- "Em hơi chậm trong chuyện cảm, muốn gì thì cứ thẳng với em."
Anh chưa từng gặp kiểu hẹn hò nào như , mở to mắt tôi đầy ngạc nhiên.
Vào nhà, nghĩ một lúc rồi đỏ mặt hỏi:
- "Em không thích hôn em à?"
Tôi lắc đầu:
- "Không phải."
- "Vậy tại sao vừa rồi em né?"
- "Em chỉ không thích hôn trước mặt nhiều người thôi."
Nghe tôi xong, bước lên một bước, mang theo chút hơi rượu hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Anh vội vã :
- "Để đi đánh răng trước đã."
---
Tối hôm đó, ngồi nghiêm túc kể tôi nghe về chuyện với cũ.
Nói xong, dường như thả lỏng hơn:
- "Thật ra thời gian này luôn căng thẳng, sợ mình phạm sai lầm."
- "Kết quả là, bây giờ lại phạm một lỗi lớn."
- "Cứ như trời sụp rồi, không còn gì để sợ nữa."
Tôi đang tìm nguyên liệu nấu canh giải rượu, nghe liền quay sang :
- "Chuyện này mà cũng gọi là trời sụp sao?"
Dù , tôi vẫn hơi khó chịu nên thành thật :
- "Sau này không những lời như nữa."
Anh đứng dậy ôm lấy tôi, thì thầm bên tai:
- "Sang Ninh, em thật tốt quá."
- "Anh em lắm."
Nhìn thấy nguyên liệu trong tay tôi, hỏi:
- "Em định gì ?"
Tôi đáp:
- "Nấu canh giải rượu cho ."
Anh vùi đầu vào vai tôi, đỏ bừng tai, thú nhận:
- "Anh không say lắm đâu. Anh chỉ muốn về nhà cùng em, mà em còn định nấu canh giải rượu cho ."
- "Em tốt đến sao?"
- "Anh rất muốn cưới em, Sang Ninh."
Từ khi hẹn hò với Chu Húc, thường đến đợi tôi sau giờ . Thỉnh thoảng, tôi từ xa, ánh mắt đầy thương.
Ngay cả nhân viên trong tiệm cũng nhận ra, hỏi tôi:
- "Chị, có chuyện gì sao?"
Tôi thẳng thắn đáp:
- "Bạn trai."
Chu Húc tính cách hòa đồng rất tinh tế. Chỉ cần tôi có chút cảm thay đổi, đều nhận ra.
Anh nũng nịu :
- "Sang Ninh, em hoàn toàn có thể nổi giận với mà."
Dần dần, khi gặp chuyện không vui, tôi cũng biết nũng, thẳng thắn ra điều mình không thích.
Chúng tôi tặng quà cho nhau, cùng đón Giáng sinh đầu tiên.
Khi pháo hoa nổ tung trên bầu trời, khẽ hôn tôi. Vị ngọt của kẹo bông gòn còn đọng lại.
Anh :
- "Sau này chúng ta sẽ còn đón thêm nhiều lễ hội cùng nhau."
Đồ đạc của trong căn hộ của tôi ngày càng nhiều hơn. Anh không chấp nhận bị từ chối, ngang ngược :
- "Anh nhất định phải để đồ ở đây."
Anh mạnh mẽ, tôi bao dung. Mọi thứ dường như phát triển theo hướng tích cực.
Còn lời thách đố của Thẩm Diệu, tôi không bận tâm nữa.
Nhưng có lẽ giữa chúng tôi vốn đã tồn tại vấn đề.
Bạn thấy sao?