Cái Kết Của Những [...] – Chương 2

Tôi lướt lên và cuối cùng cũng hiểu lý do.  

 

Ảnh đại diện của Thẩm Diệu vẫn là bức ảnh ba năm trước: Tôi và , tựa đầu vào nhau, rạng rỡ.  

 

Một người tinh ý hỏi ấy:  

- "Ảnh này là sao, chẳng lẽ vẫn chưa quên Sang Ninh?"  

 

Thẩm Diệu thẳng thắn thừa nhận:  

- "Đúng, chưa quên ."  

 

Câu trả lời của đẩy bầu không khí trong nhóm lên đỉnh điểm. Càng nhiều người hỏi tôi:  

 

- "Sang Ninh, mai cậu có rảnh không, đi cùng nhé."  

- "Thẩm Diệu mời ăn, phải chặt đẹp ấy một bữa."  

 

Bị gọi tên quá nhiều, cuối cùng tôi nghiêm túc trả lời:  

- "Tôi có việc bận, không đi ."  

 

---

 

Thẩm Diệu nhắn tin rất nhanh:  

- "Bận việc gì?"  

 

Việc gì nhỉ?  

 

Dạo này tôi đang tập bánh mousse, khó quá, thử mấy lần rồi mà chưa hoàn hảo, thật sự không đi .  

 

Tôi trả lời thật, và mọi người trong nhóm ồ lên.  

 

Họ bảo tôi đừng , mai đúng giờ cùng nhau ăn một bữa cơm.  

 

Nhưng tôi không hề .  

 

Chỉ có Thẩm Diệu hiểu tính tôi, nhắn lại một câu:  

- "Vậy tối mai tôi đến tìm em?"  

 

Câu này khiến nhóm càng náo nhiệt hơn:  

 

- "Sang Ninh, ba năm nay cậu không ai, đúng lúc Thẩm Diệu trở về, hai người gương vỡ lại lành, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn."  

 

- "Đừng ngại, mai cùng đi đón ấy nhé."  

 

- "Thật tuyệt, hai người trai tài sắc cuối cùng lại ở bên nhau."  

 

"..."  

 

Họ đã bắt đầu tưởng tượng cảnh tôi và Thẩm Diệu tái hợp.  

 

Nếu tôi là người ngoài, chứng kiến người khác gương vỡ lại lành, có lẽ tôi cũng sẽ một câu chúc mừng.  

 

Nhưng tôi không phải. Tôi là người đã trải qua tất cả.  

 

Chỉ có tôi biết mình từng khổ sở và tủi nhục thế nào.  

 

Với người ngoài, chuyện chia tay của chúng tôi rất dứt khoát, chỉ là Thẩm Diệu đi du học nên chia tay.  

 

Nhưng lý do thật sự chỉ mình tôi và ấy biết, không phải vì đi du học.  

 

Lý do thật sự là ấy chán tôi.  

 

Ba năm trước, ngày nhận thư mời nhập học, Thẩm Diệu thản nhiên với tôi:  

- "Sang Ninh, thấy chán rồi. Nhân dịp này mình tạm xa nhau một thời gian nhé."  

 

Chán.  

 

Tôi không chấp nhận lý do này.  

 

Chúng tôi bên nhau năm năm, rõ ràng hôm trước còn cùng nhau nghiên cứu một món tráng miệng.  

 

Sao hôm sau lại chán ?  

 

Tôi khóc lóc níu kéo:  

- "Em gì sai sao? Anh đi, em sẽ sửa."  

 

Chúng tôi dây dưa suốt nửa năm, cho đến một dịp lễ, Thẩm Diệu về nước thu dọn đồ. Tôi , nước mắt rơi lã chã.  

 

Có lẽ tiếng nước mắt rơi xuống sàn khiến khó chịu.  

 

Anh ngừng thu dọn, quay sang :  

- "Anh đã rõ lý do rồi, em đừng bám lấy nữa."  

 

Khi đó, tôi không muốn tin, hạ thấp mình hết lần này đến lần khác:  

- "Em sẽ sửa, đi, em sửa hết."  

 

Anh thẳng vào tôi, bình thản :  

- "Chả trách cha em không cần em."  

 

Cha mẹ ly hôn, không ai muốn nhận tôi, chuyện này luôn là nỗi đau trong lòng tôi.  

 

Lần đầu biết chuyện, đã ôm tôi và :  

- "Họ không biết trân trọng, cần em."  

 

Nhưng ngày đó, dùng chính nỗi đau ấy để vũ khí tổn thương tôi, đâm thẳng vào tim tôi.  

 

Câu đó khiến tôi tỉnh ngộ, thực sự muốn chia tay.  

 

Huống hồ ba năm trước, đã thấy chán.  

 

Không có lý do gì ba năm sau, đột nhiên thấy mới mẻ trở lại.  

 

, tôi nghiêm túc trả lời trong nhóm:  

- "Mọi người đừng nữa, tôi và ấy sẽ không tái hợp."  

 

Nói xong câu này, tôi lập tức rời nhóm.  

 

Tối hôm sau, tôi đang món bánh mousse thì thân xông vào tiệm bánh của tôi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...