Cái Kết Của Những [...] – Chương 12

Cậu ấy việc rất chăm chỉ. Sau ba năm, cậu ấy tự mua nhà bằng chính tiền của mình và ngỏ lời cầu hôn tôi ngay tại tiệm bánh.  

 

Buổi lễ cầu hôn nhỏ gọn, chỉ có bè thân thiết của cả hai tham dự.  

 

Không ai nghĩ rằng cuối cùng tôi lại ở bên cậu ấy.  

 

Khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi khá lớn, và đôi khi tôi không theo kịp những suy nghĩ trẻ trung của cậu ấy, điều này dẫn đến không ít cuộc tranh cãi.  

 

Mỗi khi xảy ra chuyện, cậu ấy sẽ tìm đến trai của thân tôi để tâm sự.  

 

Tôi vẫn nhớ rõ, vào ngày lễ nhân, trai của tôi gọi điện cầu cứu:  

- "Hai người không cần ăn mừng, tôi vẫn phải có ngày lễ của riêng mình chứ."  

 

Tôi ra cửa đón cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy đứng đó, mặt mày nghiêm nghị hỏi tôi:  

- "Chị nhận ra lỗi của mình chưa?"  

 

Thật ra không phải chuyện gì to tát, chỉ là lần bánh gần đây tôi bị bỏng tay.  

 

Đến khi cậu ấy phát hiện, vết thương gần như đã lành, cậu ấy lại tức giận vô cùng, thậm chí còn bỏ nhà ra đi.  

 

Tôi cúi đầu nhận lỗi:  

- "Chị sai rồi."  

 

Cậu ấy đỏ mắt :  

- "Chị không thật lòng. Lần sau chị bị thương chị cũng sẽ không với em. Em là trai của chị, tại sao chị không với em?"  

 

- "Chị đối xử tốt với em như , em cũng muốn tốt với chị."  

 

Tôi nhận ra điều khiến cậu ấy tức giận, nghiêm túc suy nghĩ và :  

- "Chị thực sự sai rồi."  

 

Trong những mối quan hệ trước, tôi luôn là người nhún nhường, dung túng đối phương. Tôi không ngờ lần này lại có người sẵn sàng cúi xuống để bước đi cùng tôi.  

 

---

 

Ngày chúng tôi kết hôn, cả Thẩm Diệu và Chu Húc đều đến tham dự.  

 

Không biết Trần Ngộ Tri đã nghe ngóng những chuyện xưa cũ từ đâu.  

 

Cậu ấy lần lượt hỏi từng người, trước tiên là Chu Húc:  

- "Hôm nào đến tiệm bánh ăn thử bánh mousse nhé, tôi rất ngon."  

 

Sau đó, cậu ấy quay sang Thẩm Diệu:  

- "Còn , không phải thích bánh xoài sao? Tôi cho ."  

 

Hôm sau, Thẩm Diệu và Chu Húc thật sự đến tiệm bánh. Lần này, cậu ấy lại không giữ bình tĩnh.  

 

Cậu ấy nghiêm nghị mắng tôi:  

- "Họ thật không biết xấu hổ. Biết em đã đánh họ từ đầu."  

 

Tôi an ủi cậu ấy đừng bận tâm, khi đang bánh, cậu ấy bất ngờ thò đầu ra cửa sổ và hét lớn:  

- "Vấn đề của các là của các , đừng đổ lỗi lên vợ tôi."  

 

---

 

 

Thẩm Diệu (ngoại truyện)  

 

- "Sang Ninh thật đáng sợ. Khi , ấy sẵn sàng cho cả trái tim.  

 

- "Cô ấy không đặt ra bất kỳ giới hạn nào. Bạn sai điều gì, ấy cũng không để tâm, thậm chí còn mỉm giúp dọn dẹp mọi thứ.  

 

- "Nhưng nếu chạm đến ranh giới của ấy, ấy sẽ không do dự mà cắt đứt mọi thứ.  

 

- "Không cho một cơ hội để níu kéo."  

 

Chu Húc ngồi đối diện tôi, cũng có cùng cảm nhận như .  

 

Tôi ta, nhạt:  

- "Chúng ta gọi đây là 'liên minh những kẻ thất ' sao?"  

 

Anh ta khẩy:  

- "Ai thèm liên minh với ? Anh đúng là đồ cặn bã."  

 

Tôi cũng không nhịn:  

- "Còn thì khá khẩm hơn à?"  

 

Mùi bánh cam tỏa ra từ trong bếp. Chàng trai kia thích vị bánh này, và Sang Ninh món này nhiều hơn cả.  

 

Chu Húc bất chợt lên tiếng:  

- "Cô ấy thật sự không cho tôi một chút cơ hội nào."  

 

Tôi :  

- "Nếu ấy cho tôi một chút cơ hội, người gọi ấy là 'vợ' bây giờ đã là tôi."  

 

Chu Húc lạnh:  

- "Anh đã ngoại , ấy còn cho cơ hội gì?"  

 

Tôi đáp lại:  

- "Còn ? Đi gặp cũ, khác gì tôi ngoại ?"  

 

- "Khác chứ, tôi không ngoại , còn thì có."  

 

- "Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi."  

 

- "Ai nửa cân với ? Tôi không nghiêm trọng như ."  

 

Tiếng ồn từ tiệm bánh vọng ra. Chàng trai trẻ kia đang quấn lấy Sang Ninh đòi một nụ hôn.  

 

Tôi và Chu Húc im lặng.  

 

Thật ra chúng tôi đều biết lỗi nằm ở mình.  

 

Nhưng khi Sang Ninh, ấy thật sự rất tốt.  

 

Tôi cứ nghĩ níu kéo một chút, ấy sẽ mềm lòng.  

 

Tôi vẫn không cam tâm. Chàng trai kia còn trẻ, sớm muộn cũng mắc sai lầm thôi.  

 

Tôi chỉnh lại tay áo, đứng lên:  

- "Sang Ninh chắc chắn sẽ nuông chiều cậu ta đến vô pháp vô thiên, giống như đã từng nuông chiều chúng ta."  

 

- "Đợi mà xem, có khi ngày mai người ngồi đây lại là ba người chúng ta."  

 

Vừa bước chân ra ngoài, tôi nghe tiếng cửa sổ mở ra.  

 

Chàng trai kia hét lớn:  

- "Các không chịu sự tốt đẹp của người khác, đó là vấn đề của các . Đừng đổ lỗi lên vợ tôi."  

 

- "Cút hết đi."  

 

(Hết)  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...