Cái Kết Của Những [...] – Chương 11

Hôm sau, không chỉ Chu Húc đến tiệm bánh của tôi, mà cả Thẩm Diệu cũng đến.  

 

Họ đứng trước cửa, không ai nhường ai. Khi thấy tôi, cả hai đều muốn bước lên lại ngập ngừng lùi lại.  

 

Cuối cùng, Thẩm Diệu bước tới trước. Ánh mắt đầy mong đợi, tôi mệt mỏi hỏi:  

- "Chẳng phải sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa sao?"  

 

Anh nghĩ rằng sau khi tôi chia tay Chu Húc, chúng tôi sẽ có cơ hội.  

 

Nhưng đã lầm. Dù tôi không ở bên Chu Húc, tôi cũng sẽ không quay lại với . Câu "Chúng ta không thể" của tôi chưa bao giờ chỉ là suông.  

 

Thẩm Diệu tháo kính, lau đi lau lại, không gì mà quay lưng rời đi.  

 

Khi đi qua Chu Húc, ta va mạnh vào vai .  

 

Tôi nghĩ những gì mình cần đều đã rõ ràng, không cần giữ lại.  

 

Nhưng Chu Húc vẫn tin rằng chúng tôi còn cơ hội.  

 

Khi định gì đó, tôi chỉ tay về phía Thẩm Diệu đang rời đi:  

- "Trong mắt tôi, hai người giống nhau."  

 

Chu Húc :  

- "Sao có thể giống ? Anh đâu có gì sai."  

 

Nếu muốn tự lừa mình thì cứ lừa đi.  

 

Chu Húc nghĩ mình còn cơ hội, và Thẩm Diệu cũng . Cả hai cứ quanh quẩn ở tiệm bánh của tôi.  

 

Tôi quyết định đi du lịch.  

 

Ba tháng sau, khi trở về, nhân viên trong tiệm vui vẻ bánh chào đón tôi.  

 

Cả Thẩm Diệu và Chu Húc cũng vội vã đến, họ thấy người con trai đứng sau lưng tôi liền im lặng.  

 

Nhân viên tiệm :  

- "Chị, đây là trai à? Đẹp trai thật!"  

 

Trần Ngộ Tri nhận lời khen, rồi quay sang Thẩm Diệu và Chu Húc, lạnh lùng hỏi:  

- "Hai muốn mua gì?"  

 

Chu Húc mở lời:  

- "Sang Ninh, chúng ta mới chia tay ba tháng."  

 

Trần Ngộ Tri còn trẻ, miệng lưỡi rất sắc bén:  

- "Sao , chưa cưới mà đã muốn chị ấy phải để tang rồi sao?"  

 

Tôi vỗ nhẹ vào đầu cậu ấy, nhắc cậu bớt lời.  

 

Cậu ấy im lặng một chút, sau khi họ rời đi, lại quấn lấy tôi đòi chụp ảnh chung, đăng công khai chuyện cảm của chúng tôi.  

 

Tôi không thể từ chối, chụp một bức ảnh mới cậu ấy hài lòng.  

 

Khi thân thấy, liền hỏi tôi:  

- "Sao đột ngột thế? Đừng vì họ mà vội tìm người..."  

 

Tôi bật :  

- "Cậu còn không hiểu mình sao? Mình không bao giờ bắt đầu một mối quan hệ qua loa."  

 

Mỗi mối quan hệ của tôi đều nghiêm túc và rõ ràng.  

 

Ngay cả khi kết thúc, tôi cũng không để lại bất kỳ nuối tiếc nào.  

 

Nhưng thân vẫn không yên tâm:  

- "Cậu ấy còn trẻ quá, liệu sau này có ổn định không?"  

 

- "Chuyện tương lai ai mà biết trước. Lúc đầu mọi người cũng nghĩ mình và Thẩm Diệu sẽ bên nhau mãi, cuối cùng vẫn chia tay mà."  

 

- "Nếu cậu ấy có vấn đề, mình sẽ là người đầu tiên rời đi. Đừng lo cho mình ."  

 

—-----

 

Trần Ngộ Tri bà nội nuôi lớn, hoàn cảnh gia đình khiến cậu ấy trưởng thành sớm và vô cùng can đảm.  

 

Sau khi xác định mối quan hệ, chỉ một tháng sau, cậu ấy bất ngờ nghỉ việc.  

 

Khi kéo vali đến sân bay, cậu ấy mới gọi tôi và :  

- "Sang Ninh, em đến tìm chị đây."  

 

Hành của cậu ấy khiến tôi cảm .  

 

Cậu ấy thiếu thương, còn tôi lại cần một người tôi hết mình, dành trọn vẹn cảm cho tôi.  

 

Cậu ấy mỗi ngày đều hỏi tôi:  

- "Chị có em không?"  

 

Câu hỏi lặp đi lặp lại không khiến tôi phiền lòng, ngược lại tôi cảm thấy yên bình và an tâm.  

 

Bạn thân thấy trong nhà lắp camera thì không hiểu:  

- "Hai người ngày nào cũng gặp nhau rồi, sao còn phải lắp camera gì?"  

 

Tôi chỉ :  

- "Không sao cả, em ấy muốn xem tôi mỗi ngày bao nhiêu lần. Tôi biết điều đó khiến tôi thấy yên tâm."  

 

Lúc rảnh rỗi, cậu ấy thường đứng bên cạnh tôi để học bánh, và kết quả là cậu ấy còn tốt hơn cả tôi.  

 

Dần dần, trong mối quan hệ của chúng tôi, người nấu ăn chính là cậu ấy, không phải tôi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...