Cái Kết Của Những [...] – Chương 10

 

Sau Giáng sinh, bắt đầu bồn chồn, tôi cũng nhận ra.  

 

Cuối cùng, thành thật :  

- "Bạn cũ của đã trở lại."  

 

Suốt thời gian qua, tôi có thể thoải mái ở bên vì tin rằng, giống như tôi, đã buông bỏ hoàn toàn mối trước.  

 

Nhưng giọng không giống như đã buông bỏ.  

 

Tôi quá quen thuộc với giọng van nài đầy yếu đuối đó. Vì , tôi chỉ :  

- "Anh hãy suy nghĩ kỹ rồi cho em câu trả lời."  

 

—------------

 

Chúng tôi đã sống chung, thậm chí ấy đã bắt đầu xem xét các thủ tục liên quan đến việc đính hôn.  

 

Khoảng thời gian này, căn nhà trước đây luôn tràn ngập niềm vui bỗng trở nên im lặng đến lạ thường.  

 

Anh ấy cố gắng dịu bầu không khí, tôi không muốn chấp nhận.  

 

Tôi nghiêm túc khuyên :  

- "Anh đừng trốn tránh nữa, hãy suy nghĩ xem mình thực sự muốn gì."  

 

Anh ôm tôi, khẽ :  

- "Sang Ninh, đừng quan tâm đến ấy nữa, chỉ cần em."  

 

Chúng tôi dần quay lại những ngày vui vẻ trước đây, tôi vẫn nhận ra sự lơ đễnh trong ánh mắt từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.  

 

- "Gelatin đã ngâm mềm rồi."  

 

Đó là lời nhắc của tôi, khiến giật mình quay lại hiện thực.  

 

Anh ngượng ngùng gãi đầu, :  

- "Dạo này công việc mệt quá."  

 

Tôi không vạch trần , chỉ lặng lẽ nhận lấy đồ từ tay . Lúc này, tôi đã có thể một chiếc bánh mousse rất thành thạo.  

 

Cả buổi tối, luôn trong trạng thái bồn chồn, mãi đến lúc thay đồ chuẩn bị đi ngủ, mới :  

- "Sang Ninh, một người cũ lâu ngày không gặp rủ đi ăn tối. Tối nay không về."  

 

Tôi gật đầu đáp:  

- "Được thôi."  

 

Phản ứng quá dứt khoát của tôi khiến đứng ngây người, rồi :  

- "Sang Ninh, cảm giác giữa chúng ta vẫn còn khoảng cách."  

 

Nhưng câu tiếp theo là:  

- "Đợi về, chúng ta chuyện."  

 

---

 

Anh luôn rất thẳng thắn trước mặt tôi, vì thế tôi hy vọng những gì đều là thật.  

 

Nhưng đến khi thân gửi cho tôi một bức ảnh, tôi buộc phải đối mặt với sự thật.  

 

Anh vẫn đi gặp cũ.  

 

Tôi không hiểu, đã chia tay từ lâu thì còn lý do gì để gặp lại?  

 

Không chỉ thân, mà cả Thẩm Diệu cũng gửi bức ảnh đó cho tôi, kèm theo một dòng:  

- "Anh thắng rồi."  

 

Tôi trả lời ta:  

- "Đúng, thắng."  

 

Sau đó, tôi gửi ảnh thẳng cho Chu Húc, kèm theo một câu:  

- "Chia tay đi."  

 

Gửi xong, tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc của để lại ở nhà tôi.  

 

Quần áo ngủ, dép, cốc nước... từng thứ một gom lại.  

 

Khi tôi còn chưa dọn xong, Chu Húc đã vội vàng trở về. Anh luống cuống :  

- "Sang Ninh, em nghe giải thích."  

 

Anh thấy tôi đang thu dọn đồ, liền cầm lấy đồ trên tay tôi và :  

- "Anh chỉ đi gặp ấy một lần, chúng không gì cả."  

 

- "Tại sao phải gặp ấy?"  

 

Anh không trả lời .  

 

Tôi hỏi tiếp:  

- "Tại sao đi gặp ấy lại dối em là mời đi ăn?"  

 

Anh vẫn không trả lời .  

 

Rồi nhắc đến lần chơi trò chơi thật lòng hay thách thức trước đó:  

- "Lần trước em đâu có giận như ." Anh khẽ , cố gắng biện minh, "Sang Ninh, đừng giận . Anh hứa sẽ không gặp ấy nữa."  

 

Nói xong, ôm chặt tôi.  

 

Lần trước chỉ một câu sai, đã nghĩ trời sụp.  

 

Bây giờ đi gặp cũ, mà không cảm thấy trời sụp sao?  

 

Tôi gỡ tay ra, :  

- "Chu Húc, em không thể chấp nhận ."  

 

- "Khi đang em, lại lén lút đi gặp cũ, em không chấp nhận ."  

 

Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, :  

- "Nhăn nhúm như một cái bánh quy nhỏ rồi kìa."  

 

Anh cố giỡn để xoa dịu hình, tôi nghiêng mặt tránh tay :  

- "Chu Húc, không thể nào nữa đâu."  

 

- "Em không thuyết phục bản thân mình, cũng biết mình đã sai."  

 

Anh run rẩy rút tay lại, hỏi:  

- "Sang Ninh, chỉ nhất thời hồ đồ, em không thể cho một chút cơ hội sao?"  

 

- "Em đã cho cơ hội rồi. Lần chơi thật lòng hay thách thức đó, rõ ràng không say mà vẫn buột miệng ra câu đó."  

 

- "Chúng ta nên chia tay trong hòa bình."  

 

Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc, cùng đóng gói và đưa ra khỏi nhà.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...