Chồng tôi dẫn mối đầu của ta về nhà, rồi : “Em à, ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không còn sống bao lâu nữa. Anh muốn chăm sóc cho ấy.”
Tôi gật đầu đồng ý, lập tức dọn ra ngoài nhường không gian cho bọn họ. Dù sao thì chồng tôi cũng đang trong giai đoạn cuối của ung thư gan, sống không bao lâu nữa.
Đối với hai người sắp qua đời, tôi phải rộng lượng một chút.
1
Tôi ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha, đã một tuần kể từ khi biết chồng tôi, Tống Hạo Vũ, mắc ung thư gan giai đoạn cuối.
Anh ấy chỉ mới 28 tuổi, sao mà lại ung thư gan giai đoạn cuối chứ!
Tôi nghĩ mãi không ra, cũng không dám với , sợ không chịu nổi.
“Em à, muốn bàn với em một chuyện.” Giọng chồng tôi vang lên từ bên cạnh.
Tôi quay sang đầy thắc mắc: “Chuyện gì ?”
Nãy giờ nghĩ ngợi đến mức tôi không hề nhận ra về từ lúc nào.
Tống Hạo Vũ tôi chằm chằm: “Em hứa với trước không?”
Anh ta trông như một đứa trẻ, tôi có chút xót xa. Nghĩ đến việc ấy bị ung thư giai đoạn cuối, sống chẳng bao lâu, lòng tôi mềm ra và gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt Tống Hạo Vũ rạng rỡ: “Anh có một người bị ung thư giai đoạn cuối, ấy là trẻ mồ côi không ai bên cạnh, liệu có thể đưa ấy về nhà chăm sóc không?”
Nghe đến ung thư giai đoạn cuối, tim tôi chợt thắt lại: “Ai ?”
Tống Hạo Vũ đứng dậy đi ra mở cửa: “Là cấp ba của , em à, em thật tốt, em c.h.ế.t mất.”
Đứng bên ngoài là một người phụ nữ, trông rất quen. Tôi nghĩ một lúc mới nhận ra, đó là mối đầu của Tống Hạo Vũ, tôi từng thấy ảnh của hai người họ.
Mặt tôi trầm xuống.
Tống Hạo Vũ kéo ấy vào nhà.
Anh ta : “Tâm Tâm, mau vào đây, ấy đã đồng ý cùng chăm sóc em rồi.”
2
Tôi đồng ý cùng chăm sóc khi nào chứ?
Tôi đâu phải mẹ ta, cớ gì phải chăm sóc ấy?
Tống Hạo Vũ điên rồi sao!
Tôi có chút bực bội, giọng nghèn nghẹn hỏi: “Hai người khi nào thì nối lại xưa ?”
Tống Hạo Vũ lạnh mặt : “Tần Mạn, em có thể đừng linh tinh không? Tâm Tâm đang bệnh nặng, rất nghiêm trọng. Em muốn ấy tức c.h.ế.t sao?”
Không biết tức c.h.ế.t người có phải chịu trách nhiệm không, chắc không đến mức vào tù chứ!
Ừ, không nhịn nữa, hai người cứ tức mà c.h.ế.t đi.
Tôi bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường: “Hai người không phải mối đầu à? Chưa gì thì ai mà tin.”
Mặt người phụ nữ lập tức đỏ bừng. Cô ta tỏ vẻ đáng thương, : “Xin lỗi, tôi không nên đến phiền hai người. Tôi chỉ không muốn cuộc đời mình còn lại những điều hối tiếc.”
Cô ta không muốn hối tiếc, nên trơ trẽn tìm chồng người khác chăm sóc sao?
Tôi vừa định hét lại thì Tống Hạo Vũ đã thương xót không thôi.
Anh ta đỏ mắt, ôm ấy vào lòng: “Tâm Tâm, sẽ không để em c.h.ế.t đâu. Anh sẽ khiến em hạnh phúc mỗi ngày.”
Nhìn hai người ôm nhau chặt đến , tôi bật .
Quả nhiên, ông trời có mắt.
Tống Hạo Vũ bị ung thư, cũng là sự sắp đặt của trời.
Họ thật xứng đôi.
3
Trần Tâm Tâm rúc vào lòng ta, dịu dàng : “Chị à, chị đừng chấp nhặt với bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, chị vẫn còn nhiều thời gian để hưởng thụ cuộc sống, còn em…”
Cô ta đến đây thì sắp khóc, khiến Tống Hạo Vũ đau lòng không thôi.
Đúng , chẳng có gì đáng để với hai người không còn sống bao lâu nữa.
Tình trạng của Tống Hạo Vũ, tôi cũng chẳng định cho biết.
Tôi mỉm họ: “Được, tôi không chấp với người sắp c.h.ế.t. Tống Hạo Vũ, mai chúng ta đi ly hôn, hai người muốn thế nào thì thế ấy.”
Tống Hạo Vũ không đồng ý, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Em à, chẳng phải đã là cùng chăm sóc Tâm Tâm rồi sao? Em là người tốt như , chắc chắn sẽ đồng ý mà.”
Tôi giáng một cái tát vào mặt ta, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ.
Tống Hạo Vũ còn chưa kịp phản ứng, mặt đã in rõ một vết bàn tay đỏ rực.
Tay tôi vừa đau vừa tê, đã dùng hết sức bình sinh.
Trần Tâm Tâm trông đầy vẻ kinh ngạc: “Chị à, chị không phải là người tốt sao? Sao lại đánh người? Em không hề muốn hoại hai người, em đến đây để cùng chung sống mà.”
Tôi nhổ một bãi: “Còn muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi à?”
Mặt cũng dày lắm đấy.
4
Tống Hạo Vũ ôm mặt, trừng mắt tôi: “Tần Mạn, em thật khiến thất vọng, em trước đây đâu có như . Tâm Tâm đã rất đáng thương rồi, sao em lại có thể như thế này.”
Tôi lạnh lùng ta, rõ ràng là một người đàn ông bình thường, thế mà khi gặp lại mối đầu thì thay đổi hẳn!
Mối đầu có sức hút đến sao?
Tôi tựa người vào cửa, tay với lấy chiếc chổi lông gà trên tủ.
“Tống Hạo Vũ, rốt cuộc muốn thế nào?”
Anh ta khẩy: “Em à, em nấu ăn ngon, nghỉ việc ở nhà chăm sóc cho Tâm Tâm không? Anh sẽ kiếm tiền nuôi cả hai.”
Tên này đúng là bị điên rồi!
Anh ta nghĩ tôi là đồ ngốc chắc?
Tôi rút ngay chiếc chổi lông gà ra, quất vào người ta.
Tống Hạo Vũ đau đớn kêu lên.
“Tần Mạn, em có bị bệnh không? Ngay cả đất ở Cam Túc em còn quyên góp một vạn, cớ gì không giúp Tâm Tâm.”
Cái đó mà so sao?
Giờ thì tôi đã rõ ta rồi, chút cảm sót lại trong tôi cũng tan biến.
Tống Hạo Vũ, đáng đời lắm, ung thư gan giai đoạn cuối.
5
Trần Tâm Tâm đứng bên cạnh khóc lóc: “Chị à, chị đừng đánh Hạo, ấy chỉ thấy em đáng thương, chỉ là thương thôi, người ấy nhất vẫn là chị mà.”
Tôi nghe mà buồn nôn, tay càng mạnh hơn đánh vào Tống Hạo Vũ:
“Ly hôn, lập tức ly hôn. Nếu không thì tôi đánh c.h.ế.t hai người.”
Tống Hạo Vũ giữ chặt lấy chiếc chổi lông gà, lạnh lùng tôi: “Tần Mạn, em thật sự muốn ly hôn với ? Ngày trước chính em theo đuổi , em đã sẽ ở bên cả đời.”
C.h.ế.t tiệt, ngày đó chắc tôi bị mù rồi, mới trúng tên đàn ông như thế này.
Đúng là hối hận không thôi!
Tay tôi run lên, cố ra vẻ nhẹ nhàng: “Anh đã là chuyện trước đây, bao nhiêu năm rồi, tôi sớm đã chán ngấy rồi.
“Nhìn mà xem, cái bụng bia phì ra, mặt to tròn đến nỗi vắt cả dầu để xào rau, mỗi lần chỉ một phút, tôi còn thích ở điểm nào?”
Mặt Tống Hạo Vũ đỏ bừng, ta thở hồng hộc:
“Tần Mạn, em muốn c.h.ế.t à, con gà mái già ba năm rồi không đẻ quả trứng nào. Ngoài ra, còn ai cần em chứ?”
Tôi chống hai tay lên hông: “Tôi đi khám rồi, không có vấn đề gì cả. Ngược lại, là , mỗi lần đều viện cớ không đi khám, chắc chắn là vô sinh.”
Tống Hạo Vũ tức đến lật cả mắt: “Không thể nào, Tâm Tâm còn từng mang thai con , một lần là trúng ngay. Rõ ràng là tại em không thể sinh.”
Bạn thấy sao?