Cái Giá Của Một [...] – Chương 3

“Em cũng biết mà, mẹ trước giờ không thích em.”

Tôi thản nhiên :

“Không thích thì không thích thôi, quan trọng à?”

Sự dửng dưng của tôi khiến Từ Kim Từ bất ngờ.

Anh ta có vẻ tức giận, giọng không kìm mà lớn hơn.

“Tạ Chiêu Chiêu, đừng tưởng rằng vì có hôn ước, là nhất định phải cưới em!”

“Người muốn cưới phải là người dịu dàng, hiếu thảo với bố mẹ, còn biết nấu ăn!”

“Phải giống như Điền Điềm!”

“Nếu em còn tiếp tục như , chúng ta hủy hôn đi!”

Những lời này, tất cả học xung quanh đều nghe thấy, Từ Kim Từ vẫn chưa nhận ra điều đó.

Tôi cũng lớn tiếng đáp lại:

“Là tôi cầu xin để cưới sao?”

“Hôn ước này cũng là do bố nhất quyết muốn định ra.”

“Vì cái hôn ước này, nhà tôi đã trả giúp nhà hàng chục triệu nợ nần, mỗi tháng còn chu cấp cho và mẹ hàng trăm ngàn tệ sinh hoạt phí.”

“Hôn ước phải hủy, tiền cũng phải trả lại!”

“Tạ Chiêu Chiêu tôi có cần tìm chồng thì cũng đầy người xếp hàng chờ tôi chọn.”

“Anh – một kẻ ăn bám vào nhà tôi – lấy gì mà tỏ ra hống hách với tôi?!”

“Đám tay chân của cả ngày tâng bốc , tâng đến mức quên mất bản thân là ai rồi đúng không?!”

Tôi giáng cho Từ Kim Từ một cái bạt tai, sau đó đi tìm cặp sách của mình.

Cặp sách của tôi đang nằm trong tay cùng bàn.

Ánh mắt ấy tôi, ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.

Tôi ghé sát vào tai ấy, hỏi nhỏ:

“Kích thích không?”

“Kí… kích thích…”

Ngôi trường tôi học là trường quý tộc, lớp học thì không phải.

Hầu hết các trong lớp đều đến từ những gia đình bình thường, không biết về chuyện của nhà họ Từ năm đó.

Từ Kim Từ đã giấu chuyện nhà mình rất kỹ, nên mọi người đều tưởng rằng ta là một công tử nhà giàu.

Bây giờ… lại bị bóc mẽ rồi.

Từ Kim Từ quay đầu lại, thấy ánh mắt của các cùng lớp, lúc này mới nhận ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Tôi nở nụ đầy ác ý, đi đến chỗ Thẩm Mộ, :

“Hôm nay tôi có việc, đi trước đây.”

“Mắt sáng ra rồi?”

Thẩm Mộ buông một câu.

Tôi miễn cưỡng coi đó là lời khen.

“Hehe.”

Bước chân tôi nhẹ như đi trên mây, rời khỏi đó trong tâm trạng vô cùng sảng khoái.

10

Đứng trước cửa nhà, tôi mạnh tay véo đùi mình một cái.

Đau đến mức nước mắt dâng lên.

Tôi ngẩng đầu, quản gia bằng đôi mắt long lanh đẫm nước:

“Bác à, trông cháu có đáng thương không?”

Quản gia sững người, rồi đáp:

“… Đáng thương.”

Tôi rất hài lòng.

Nhưng khi bước vào nhà, thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa, nước mắt tôi bỗng chốc rơi xuống.

Bố mẹ tôi vẫn còn sống.

Họ vẫn chưa bị kẻ vong ân kia chết.

“Ôi trời, Chiêu Chiêu của mẹ, sao thế này?”

Mẹ ôm chặt tôi, giọng đầy xót xa.

Tôi không gì, chỉ gục vào lòng bà mà khóc.

Bố tôi liếc quản gia, ngầm ra hiệu.

Chờ đến khi tôi khóc đủ, tôi mới ngẩng đầu lên, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Từ Kim Từ và Điền Điềm thời gian qua.

Còn cả chuyện mẹ của Từ Kim Từ chê bai tôi, không thích tôi, bảo tôi nên học theo Điền Điềm cách lấy lòng người khác, cách ngoan ngoãn vâng lời.

Bố mẹ tôi nghe xong, lập tức tức giận.

Tôi là viên ngọc quý trên tay họ, tính tôi chính là do họ cưng chiều mà thành.

Bố mẹ tôi sao có thể chịu nổi việc con mình – người họ nâng niu trong lòng bàn tay – lại bị người khác xem thường như thế?

Tôi cảm thấy bầu không khí đã đủ căng thẳng, liền ngước lên, khuôn mặt đầy nước mắt, yếu ớt :

“Bố, mẹ, con muốn hủy hôn.”

“Hủy thì hủy.”

Bố tôi dứt khoát đồng ý, lập tức sai người gọi mẹ con nhà họ Từ đến.

Thật ra, từ lâu ông đã không ưa gì họ rồi.

Ban đầu, ông chỉ đồng ý chi trả học phí cho Từ Kim Từ, không biết từ lúc nào, nhà tôi lại phải gánh cả hai mẹ con nhà đó.

Chuyện này cũng không hẳn là vấn đề lớn.

Nhưng mẹ của Từ Kim Từ mỗi ngày đều tiêu xài hoang phí, toàn mua mấy thứ hào nhoáng mà chẳng có chút giá trị thực tế nào.

Người có chút liêm sỉ sẽ không tiêu tiền của người khác mà màu như .

Theo thời gian, nghĩa giữa bố tôi và bố Từ cũng dần phai nhạt.

11

Từ Kim Từ đến với gương mặt còn in rõ dấu tay.

Vừa bước vào, ta đã bộ cam chịu, nhẫn nhục.

“Bác Tạ, cái tát này… Chiêu Chiêu không cố ý đâu…”

Sắc mặt bố mẹ tôi càng thêm u ám.

Tôi đã sớm rồi, tôi chỉ vì quá tức giận mới ra tay.

Tôi còn kể thêm rằng, sau khi đánh ta, tôi sợ hãi đến mức hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên tôi đánh người, thật sự rất đáng sợ.

Mẹ của Từ Kim Từ cũng tỏ vẻ như muốn bố mẹ tôi cho bà ta một lời giải thích, ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi :

“Chuyện này… Hai người tự quyết đi.”

Mẹ tôi cố kìm nén cơn giận, tôi liền lặng lẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà.

Mẹ tôi đầy hài lòng.

Bố tôi thì đã tức giận đến cực điểm:

“Các người muốn giải quyết thế nào?”

Bà Từ thấy có cơ hội, lập tức leo lên thang:

“Nói thật nhé, một con dâu như Chiêu Chiêu, tôi thật sự không dám nhận…”

Bố tôi không muốn để bà ta có cơ hội lải nhải thêm nữa, sợ rằng tức giận quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

“Vậy thì hủy hôn đi.”

“Được…!”

Bà Từ đang định hùa theo thì chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng hỏi lại:

“Ông gì cơ?”

“Không… không hủy!”

Xem ra, bà ta vẫn biết mình đang sống dựa vào đâu.

“Hủy thì hủy!”

Từ Kim Từ mạnh miệng tuyên bố.

Bà Từ trừng mắt con trai mình.

Từ Kim Từ lại ném cho bà ta một ánh mắt “an tâm”.

Tôi biết, ta vẫn tin chắc rằng tôi ta sâu đậm.

Nhưng thực ra, ngay cả ở kiếp trước, tôi cũng không ta đến mức đó.

Tình cảm của tôi dành cho ta phần lớn đến từ hôn ước từ nhỏ, cộng với việc cả hai hiểu rõ về nhau, thấy phù hợp.

Sau khi kết hôn, tôi chỉ càng thêm áy náy vì không thể sinh con cho ta.

Bố tôi sai quản gia lấy tín vật đính ước ra, trả lại cho mẹ con nhà họ Từ.

Còn tín vật mà nhà tôi đưa cho họ thì đang nằm trên cổ tay của bà Từ.

Đúng là mặt dày, đeo luôn cả tín vật đính hôn của con trai.

Cuối cùng, hôn ước cũng bị hủy bỏ.

“Tất cả số tiền mà tôi đã cho các người trước hôm nay, cứ coi như cho chó ăn.

“Từ giờ trở đi, đừng hòng lấy thêm một xu nào từ tôi nữa!”

“Quản gia, đuổi cả mẹ con nhà họ Điền đi, lập tức!”

Bố tôi lạnh lùng ra lệnh.

Trước khi rời đi, Từ Kim Từ vẫn không quên tôi, ném ra một câu cuối cùng:

“Chiêu Chiêu, cho em cơ hội cuối cùng. Trong vòng ba ngày, nếu em xin lỗi , hôn ước vẫn còn hiệu lực.”

Mẹ tôi không thèm gì, chỉ tiện tay cầm chén trà ném thẳng qua.

“Tôi đúng là đã cho cậu quá nhiều mặt mũi rồi!”

Sau khi nhà họ Từ và nhà họ Điền rời đi, tôi mới biết lý do bố tôi đuổi luôn cả mẹ con nhà Điền.

Không biết ai đã gửi cho ông một email, bên trong là hàng loạt bằng chứng cho thấy Từ Kim Từ đã tiêu tiền vào Điền Điềm như thế nào.

Điền Điềm biết rõ tôi và Từ Kim Từ có hôn ước.

Nhưng ta vẫn mặt dày “tiểu tam”.

12

Từ Kim Từ đón mẹ con nhà họ Điền về nhà mình ở.

Nhờ số tiền sinh hoạt mà bố tôi đã đưa, bốn người họ vẫn sống sung sướng như trước.

Thậm chí, Điền Điềm còn chủ dâng mình cho Từ Kim Từ.

Sau khi chiếm ta, Từ Kim Từ càng thêm cưng chiều, thương ta như báu vật – một dịu dàng, yếu đuối mạnh mẽ.

Không chỉ thân mật trong nhà, hai người họ còn ngang nhiên tứ trước mặt tôi trong lớp.

Tôi không hề muốn , vì học chung một lớp, chỉ cần vô quay đầu là đã thấy cảnh Điền Điềm ngồi lên đùi Từ Kim Từ, hai người quấn lấy nhau.

Tôi lập tức quay mặt đi, thương cảm cho đôi mắt đáng thương của mình.

Sao tôi lại phải chịu cảnh này chứ?

Thật sự… buồn nôn.

13

Bố tôi cho rất nhiều tiền sinh hoạt phí, cũng không chịu nổi thói tiêu xài hoang phí của mẹ Từ, chưa kể Từ Kim Từ còn phải mua quà dỗ dành Điền Điềm.

Chưa đến mấy ngày, tiền đã tiêu sạch.

Không còn tiền thì sao đây?

Mẹ Từ lại tìm đến tôi – kẻ mà họ coi là “cây ATM biết đi”.

Lần này vẫn là ở cổng trường.

Điền Điềm khoác tay bà ta, tủm tỉm, bà ta thì bước thẳng về phía tôi.

Bà ta mở lời với vẻ mặt đầy miễn cưỡng:

“Chiêu Chiêu à, dì biết con thích Kim Từ. Dì cũng không phải kiểu người thích chia rẽ đôi lứa.”

“Dì vẫn muốn con con dâu dì.”

“Nhưng Kim Từ vẫn còn giận con, con phải tự dỗ dành nó đi.”

Dỗ? Dỗ kiểu gì?

Lại ném tiền ra sao?

Tôi lạnh.

Điền Điềm bắt đầu hoảng sợ.

Cô ta đã trao thân cho Từ Kim Từ rồi, nếu ta cưới tôi, ta phải sao đây?

Điền Điềm vội vàng chen vào:

“Không !”

Mẹ Từ liếc ta đầy khinh thường:

“Cô là cái thá gì?”

Điền Điềm nghiến răng, đột nhiên hét lên:

“Tôi có thai rồi!”

Đây là cổng trường, mà “có thai” lại là một từ nhạy cảm, vừa thốt ra lập tức thu hút sự ý của mọi người.

Đúng lúc đó, thầy hiệu trưởng – người đang có ca trực tuần này – cũng đang ở cổng.

Thấy ông ấy, Điền Điềm hoảng loạn.

Bị hiệu trưởng kéo đi kiểm tra sức khỏe, ta vẫn cố gắng chối cãi.

Trong suốt quá trình, tôi không hề thấy bóng dáng của Từ Kim Từ.

14

Chỉ đến khi có thông báo Điền Điềm bị đuổi học, tôi mới lại gặp lại Từ Kim Từ trong lớp.

Anh ta thay đổi rồi, trông giống hệt phiên bản của ta trước khi tôi chết ở kiếp trước.

Anh ta tôi, nhạt:

“Chiêu Chiêu, dù đời này không có nhà họ Tạ chống lưng, tôi vẫn có thể đạt đến vị trí mà tôi từng có ở kiếp trước.”

Kiếp trước?

Hắn cũng trọng sinh sao?

Nhưng bây giờ, giữa tôi và hắn chẳng còn quan hệ gì nữa.

Tôi thờ ơ nhún vai.

Thấy tôi đứng cùng Từ Kim Từ, Thẩm Mộ không vui, lớn giọng gọi:

“Tạ Chiêu Chiêu, bài tập của còn giải hay không?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...