18
Tôi một đội ngũ điều tra chuyên nghiệp, dựa trên những gì Tiểu Cao cung cấp, tiến hành đào sâu toàn bộ quá khứ của Tạ An Ninh.
Những gì tôi thu — thậm chí còn nhiều hơn những gì Tiểu Cao từng kể.
Nhìn tập tài liệu dày cộp trong tay, tôi biết rất rõ:
Tạ An Ninh sắp phải trả cái giá đắt nhất cho sự ngu dốt, coi thường pháp luật và hành vi giẫm đạp lên nỗ lực của người khác.
Tôi mời những blogger uy tín và các chuyên gia trong giới vào cuộc.
Từ chuyện mua bằng cấp, người vẽ tranh, đạo nhái tác phẩm,
đến lối sống xa hoa trụy lạc,
chuyện đời tư hỗn loạn,
quan hệ mờ ám với người đã có ,
thậm chí là giả tạo trong hoạt từ thiện — tất cả đều phân tích và bóc trần kỹ lưỡng.
Chỉ trong thời gian ngắn, hình tượng “nữ họa sĩ thiên tài trong sáng” của ta đã sụp đổ tan tành.
Tạ An Ninh trở thành mục tiêu công kích của toàn mạng, chẳng khác gì chuột chạy qua đường, ai cũng muốn lao vào đập một cái.
Ban đầu, ta im lặng không phản hồi.
Tôi biết — ta đang chờ đợi, ôm chút hy vọng mong manh rằng Kỷ Chính Vũ sẽ ra tay giúp mình một lần nữa.
Nhưng một tuần trôi qua ta không đợi người mình cần,
mà chỉ đón nhận từng đợt từng đợt bằng chứng mới tôi sắp xếp tung ra —
chặt chẽ hơn, chi tiết hơn, trí mạng hơn.
Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm, ta xuất hiện trước ống kính,
gào khóc thảm thiết, mình bị “vu khống, bôi nhọ”, cầu xin công lý.
Nhưng… đối mặt với chứng cứ rành rành, từng trang tài liệu, từng bản ghi âm,
cư dân mạng chẳng còn ai tin ta nữa.
Giọt nước mắt ấy, rơi sai thời điểm — cũng vô dụng.
Tạ An Ninh rơi vào vòng xoáy dư luận khốc liệt,
phải đóng bình luận toàn bộ tài khoản,
các hoạt như triển lãm tranh tại Ngũ Thường, các sự kiện thương mại, quảng bá… đều bị hủy bỏ.
Cô ta thậm chí còn phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ vì vi phạm hợp đồng.
Còn tôi? Tôi cũng không hề rảnh rỗi.
Tôi tranh thủ lúc nhà họ Trần (bên chống lưng của Tạ An Ninh) rối ren, giành lấy vài dự án lớn từ tay họ,
thậm chí còn đào ra hàng loạt chứng cứ về việc Trần thị vi phạm pháp luật.
Tôi muốn diệt sạch con đường quay lại của Tạ An Ninh.
Chừng nào Trần thị còn tồn tại một ngày, ta vẫn còn cơ hội lật người.
Vậy nên — tôi không thể để điều đó xảy ra.
Tôi ngồi xem đoạn vide0 ta gào khóc đến điên loạn giữa livestream,
lạnh lùng gửi cho ta đoạn vide0 riêng tư giữa ta và Thẩm Dục Sơ.
Tôi không gửi đi để uy hiếp hay hạ nhục ta.
Tôi chỉ muốn ta biết — tôi có đủ khả năng khiến ta đau khổ như cách ta từng với tôi.
Nhưng khác với ta, tôi sẽ không hèn hạ đến mức dùng đoạn vide0 ấy để trả thù.
Tôi có thể giành lại danh dự bằng cách đường hoàng hơn.
Tối hôm đó, khi nhà họ Trần tuyên bố sản,
Tạ An Ninh xuất hiện tại công ty của tôi.
Ánh mắt ta không còn sự cao ngạo như trước,
chỉ còn lại một nỗi mệt mỏi sâu thẳm, trống rỗng và bế tắc.
Cô ta tôi, giọng khàn khàn:
“Rốt cuộc muốn tôi phải gì,
mới chịu buông tha cho tôi?”
Tôi không hiểu.
Vì sao luôn có những người nghĩ rằng chỉ cần họ “ gì đó”,
thì người khác sẽ “tha thứ” cho họ?
Những gì tôi bỏ ra — thời gian, tiền bạc, công sức, mạng lưới, chiến lược —
chẳng lẽ đều từ trên trời rơi xuống?
Tôi không chế giễu ta,
chỉ bình tĩnh , không một lời.
Tạ An Ninh khép mắt lại, hít sâu một hơi, như thể đang chuẩn bị cho một quyết định vừa nhục nhã vừa cay đắng.
Rồi…
Cô ta quỳ xuống.
Hai đầu gối chạm sàn, không hề do dự.
“Tôi biết tất cả những gì tôi phải chịu hôm nay… đều là do ra.
Tôi quỳ xuống cầu xin , xin tha cho nhà họ Trần, tha cho tôi…”
Tạ An Ninh , giọng run lên, quỳ rạp dưới chân tôi.
Tôi nghiêng đầu ta, khóe môi khẽ cong:
“Quỳ xuống… là chuyện gì đó khó khăn lắm sao?
Hay nghĩ… cái đầu gối của quý giá lắm?”
Ánh mắt Tạ An Ninh lập tức bùng cháy giận dữ, như thể muốn chết tôi ngay tại chỗ.
Tôi xuống từ vị trí cao hơn, ánh mắt lạnh lẽo, từng chữ như dao:
“Tôi từng , là một con đàn bà đê tiện đến kinh thiên địa.
Nhưng tôi còn đê tiện hơn một chút.”
**“Tôi sẽ không vì quỳ mà tha thứ.
Cô có biết, để khiến rơi vào cảnh khốn cùng tuyệt vọng như hôm nay, tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu thời gian, tiền bạc, công sức không?
Tất cả những gì tôi bỏ ra…
đều quý giá hơn cái đầu gối của gấp trăm lần.”**
Tạ An Ninh gào lên, như thể mất khống chế, lao về phía tôi muốn tấn công.
Nhưng đã bị bảo vệ chặn đứng lại.
Cô ta điên cuồng hét lên, giọng khản đặc vì tức giận:
“Cô là cái thá gì!
Cô lấy tư cách gì khiến tôi rơi vào bước đường này?
Cô là đồ tiện nhân! Con đĩ thối!
Cô sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Tôi chẳng thèm liếc mắt.
Chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
“Gọi cảnh sát.”
Sau đó, tôi quay về bàn việc, thản nhiên tiếp tục xử lý giấy tờ.
Sự sống chết, hèn hạ hay nổi điên của Tạ An Ninh — từ nay về sau, chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Việc quan trọng hơn, là mấy dự án tôi vừa giành từ tay nhà họ Trần.
Những hợp đồng ấy sẽ giúp tôi vượt chỉ tiêu KPI cả năm với kết quả xuất sắc.
Ngày Thẩm Dục Sơ bị cảnh sát bắt,
cha tôi tỉnh lại.
Có lẽ… ông cũng đã nhận ra,
cuộc cờ này, ông đã thua — và tôi sẽ là người bước tiếp.
Tôi cho luật sư lập di chúc theo đúng những điều kiện tôi đề ra —
mẹ kế tức đến mức phải nhập viện.
Sau khi bản di chúc hoàn tất, tôi với cha:
“Công ty có quá nhiều việc, sau này có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau thường xuyên nữa.”
Ông chỉ thở dài:
“Mẹ con đúng là độc…
Còn con, cuối cùng vẫn giống mẹ con.”
Tôi liếc ông, ánh mắt không gợn sóng,
khóe môi khẽ nhếch lên một nụ sâu không thấy đáy:
Lúc tôi thấy đoạn vide0 ấy, cảm giác đầu tiên là… cả bầu trời như sụp đổ.
Nhưng hôm nay, tôi thẳng vào ông, từng chữ lạnh như băng:
“Nếu bà ấy thật sự đủ độc, thì đã ông rồi,
hy sinh ông để bảo vệ bản thân.
Nhưng bà ấy lại chọn hy sinh chính mình để bảo vệ ông —
chứng minh rằng bà ấy… còn chưa độc bằng tôi.”
“Sự tàn nhẫn trong tôi, rõ ràng là di truyền từ ông.”
Tôi bước vào thang máy cùng thư ký.
Điện thoại rung lên một cái.
Tống Sơn Lâm 【Tối nay đi ăn tối với ?】
Tôi vừa định nhắn lại, thư ký nhắc nhẹ:
“Tổng Giám đốc Giang, nửa tiếng nữa chị có một cuộc họp.”
Tôi cụp mắt tin nhắn,
suy nghĩ một giây, rồi… quyết đoán từ chối.
Đàn ông à?
Làm sao so với công việc.
Quyền lực mới là thần dược chân chính của phụ nữ.
Đại bổ!
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?