Ly rượu này đến ly rượu khác trôi qua cổ họng.
Ánh mắt tôi dần trở nên mơ hồ, đầu óc bắt đầu lâng lâng.
Tống Sơn Lâm bên cạnh vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt an ủi, khuyên nhủ tôi đủ điều.
Tôi phần ngực rắn chắc căng dưới lớp áo sơ mi của ta, trong đầu chỉ có một câu:
“Không biết phía dưới có to không…”
Nhưng đến lúc lời ra đến môi, tôi lại miễn cưỡng nuốt xuống, đổi thành:
“Nhà có biết nhiều thế này không?”
Tống Sơn Lâm lập tức nghẹn họng.
“Bình thường tôi… đâu có nhiều.
Tôi là kiểu tổng tài lạnh lùng, cao lãnh, ít lời đấy.
Người nhà tôi còn bảo tôi ít , nội tâm, hướng nội lắm cơ mà.
Tôi sao có thể nhiều lời ?
Không muốn nghe thì thôi.
Cô cứ đến công ty tôi hỏi thử, hỏi bè tôi xem, không ai thấy tôi nhiều đâu.”
Tôi buột miệng hỏi lại:
“Anh có bè á?”
Tống Sơn Lâm “…”
Tôi cố nín ta, khoé môi cứ nhịn mãi không nổi.
Tống Sơn Lâm nghiến răng ken két, gằn từng chữ qua kẽ răng:
“Lần trước bảo tôi giẫm lên chân đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Tôi hối hận lắm… lúc đó tôi không nên giẫm lên chân … tôi phải giẫm thẳng lên miệng mới đúng!”
Tôi không nhịn nữa, bật khanh khách.
Tưởng ta sẽ bật ra chiêu gì cao siêu cơ, ai dè… chỉ thế.
Tôi giả vờ nghiêm túc:
“Thế không . Miệng tôi mỏng manh lắm, không chịu nổi cái bàn chân size 48 của đâu.”
Tống Sơn Lâm lập tức bùng nổ, không giữ hình tượng gì nữa, mặt đỏ gay cãi lại:
“Tôi không mang giày size 48! Tôi đi size 45 thôi!”
Tôi nhướng mày, đầy ẩn ý:
“Ồ, không ngờ cao mét tám tám mà chân lại… nhỏ ghê.”
À mà đến nhỏ…
Còn chỗ kia của thì…
14
Tống Sơn Lâm rất ga-lăng, đưa tôi về tận nhà.
Cả hai đều uống kha khá, không hề xảy ra chuyện gì mang hơi hướng xuân sắc nồng nàn”.
Hơi tiếc một chút.
Nói thật thì… Tống Sơn Lâm qua là biết thuộc kiểu “trên giường rất có bản lĩnh”.
Có điều thôi — ai biết sau này có đụng mặt nhau trong thương trường hay không, đến lúc đó mà từng lăn giường với nhau rồi thì hơi… mất tự nhiên.
Cha tôi vẫn nằm trong phòng hồi sức đặc biệt.
Tôi không chỉ phải lo chuyện trong công ty, mà còn phải diễn tròn vai một người con đáng thương — bị phản bội, lại vừa tận tâm tận lực lo lắng cho người cha bệnh nặng.
Bận đến mức không thở nổi, chỉ hận không thể phân thân thành ba.
Vừa kết thúc xong một cuộc họp, tôi đã nhận tin nhắn từ Tạ An Ninh — ta muốn gặp tôi.
Tôi lựa chọn phớt lờ lời mời gặp mặt, thế đến tối — khi tôi đang thong thả thưởng thức bữa steak của mình — Tạ An Ninh lại mặt dày ngồi xuống đối diện tôi, không thèm chào hỏi.
Cô ta vừa ngồi xuống liền buông một câu:
“Kỷ Chính Vũ là mối đầu của tôi.”
Tôi hơi nhíu mày, ngước mắt ta:
“Rồi sao nữa?”
Ánh mắt ta u tối:
“Anh ấy rằng, trong đời ấy, người phụ nữ khiến ấy khắc cốt ghi tâm nhất… là .
Vì thế, ấy không thể cưới tôi.
Dù tôi đã có thai, ấy vẫn chỉ lạnh lùng bảo tôi đi , sẽ không bao giờ kết hôn với bất kỳ ai ngoài .”
Tôi cứng người.
Cô ta nhạt, đầy châm chọc:
“Lúc tôi cho người điều tra thì phát hiện đang ở bên Thẩm Dục Sơ, thậm chí sắp kết hôn.
Cô nghĩ tôi có thể để người phụ nữ từng hỏng hôn nhân của tôi, lại còn sống hạnh phúc, mặc váy cưới lên lễ đường sao?”
Cô ta khẽ kéo môi, nụ nham hiểm như gai nhọn:
“Thật là nghiệt duyên.”
Tôi cắt thêm một miếng thịt, lạnh nhạt đáp:
“Tôi và Kỷ Chính Vũ đã sớm kết thúc rồi.”
“Với là kết thúc, với ấy thì không.
Anh ấy vẫn , giữ mãi một trái tim chỉ dành cho — không thể chứa thêm người khác.”
Tôi nuốt miếng steak trong miệng, ánh mắt bắt đầu trầm xuống, giọng lạnh đi vài phần:
“Nên quay về, tìm đến Thẩm Dục Sơ, xúi ta tung vide0, còn định khiến ta bỏ tôi trong lễ cưới.”
“Cô đúng là đủ độc ác, hèn hạ đến tận xương.”
Tạ An Ninh khẽ, trong nụ là tự giễu xen lẫn cay nghiệt:
“Tôi còn hận bản thân mình chưa đủ ác đấy.
Cô tưởng mấy cái vide0 của tự dưng biến mất à?
Tưởng truyền thông tự nhiên im lặng sao?
Không ai dám tiếp tục đưa tin là vì tôi ngăn họ lại.”
“Cô gì ? Chuyện đó rõ ràng là do Thẩm Dục Sơ và gia đình ta đứng ra giải quyết mà.”
“Cô thật sự không biết… hay đang giả vờ không biết?”
Tạ An Ninh chằm chằm vào tôi, ánh mắt như muốn mổ xẻ từng phản ứng trên khuôn mặt tôi, từng chút cảm không thoát khỏi mắt ta.
Một lúc sau, ta khẽ nhếch môi, khẽ:
“Cô thật sự không biết…”
Rồi như người mất kiểm soát, ta bật thành tiếng.
Cười đến nỗi lưng cong lại, đến chảy nước mắt, như thể cả thế giới này đều là một trò tàn khốc.
Tôi mặt không biểu cảm ta — ta như đang một kẻ vừa đáng thương, vừa đáng khinh.
Cuối cùng, ta cũng dừng lại, dùng khăn giấy lau khoé mắt, khẩy:
“Là Kỷ Chính Vũ đứng ra thay xoá hết vide0.
Anh ta dùng quyền lực ép các nền tảng phải gỡ bỏ triệt để, không để sót một clip nào.
Cô tưởng chuyện này có thể dễ dàng dập tắt trong vài ngày sao?
Cô nghĩ thời đại internet này dễ kiểm soát à?
Nếu không phải là người như ta — người có cả quyền lẫn thế — thì ai đủ khả năng xóa sạch mọi dấu vết?
Thậm chí còn tung tin tức nóng hơn để đè nhiệt độ dư luận xuống, dời sự ý khỏi .
Đây không phải chuyện mà chỉ cần có tiền là .”
Tôi hít sâu một hơi.
Thật sự, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Tôi chỉ nghĩ, mình may mắn. Chỉ mấy ngày thôi, mọi chuyện đã xử lý sạch sẽ.
Chưa từng nghi ngờ ai, cũng chưa từng hỏi han nhiều.
Nếu không nhờ Tạ An Ninh hôm nay nhắc tới…
Tôi sợ là cả đời này, tôi cũng không biết — người đứng sau âm thầm vì tôi tất cả lại là Kỷ Chính Vũ.
Tôi ăn hết phần bít tết trên đĩa, thong thả đặt dao nĩa xuống.
Đứng dậy, tôi cúi mắt ta đang ngồi đối diện, ánh mắt cao cao tại thượng, giọng lạnh đến cực điểm:
“Thì ra là vì .”
“Đáng thương thật đấy… người ta đến như thế, mà đến một tấm danh phận cũng chẳng giành nổi.”
“Thứ đánh ghen, thứ muốn hủy, thứ khổ sở vì nó — lại chưa từng là của .”
Trong mắt tôi lúc này chỉ còn đầy ắp chán ghét và mỉa mai.
Tôi xoay người rời đi, để lại phía sau là một Tạ An Ninh đang chết lặng giữa tiếng nhạc du dương của nhà hàng cao cấp.
Tôi :
“Cô đúng là một con đàn bà đê tiện đến kinh thiên địa.
Vì một người đàn ông mà ra tay một người phụ nữ vô tội đến mức này — nếu cái sự độc ác đó của dùng để việc khác, có khi giờ đã dựng nên cả cơ đồ rồi.
Không cần phải khổ sở vì một gã đàn ông không muốn cưới đâu.”
Tôi nhấc ly rượu vang, dứt khoát tạt thẳng lên mặt ta, lạnh giọng mắng:
“Gọi là con điếm, còn sỉ nhục cái từ điếm đấy.”
Bạn thấy sao?