Cái Giá Của Danh [...] – Chương 3

Phải rồi.

Những thứ quan trọng… thì đương nhiên sẽ phải gắn với một con số khó quên nhất.

Tôi lướt nhanh qua các vide0 trong đó, không cần xem kỹ, cũng biết trong đó có gì.

Sau đó, tôi không chút do dự — xóa sạch tất cả các tập tin, và hủy luôn tài khoản, triệt để xóa bỏ mọi dấu vết.

Tôi tiếp tục mở album ảnh. Bên trong có thêm một vide0 mới.

Tôi nhấn vào xem.

Khi khuôn mặt Tạ An Ninh hiện lên màn hình, tôi bật thành tiếng.

Dưới sở thích đặc biệt của một gã đàn ông… thì dù là người phụ nữ “đặc biệt” đến đâu — cũng chỉ là món đồ chơi trong mắt hắn mà thôi.

Cũng chẳng có ai có thể thoát khỏi những sở thích đặc biệt của bọn họ.

Nếu rằng cơ quan sinh dục của phụ nữ kết nối với trái tim, thì của đàn ông lại nối thẳng đến… bộ não.

Không biết Tạ An Ninh đã từng nghĩ tới cảnh mình cũng sẽ giống như tôi — bị Thẩm Dục Sơ quay lại vide0 riêng tư chưa?

Tôi nghĩ là chưa.

Cô ta quá tự tin. Luôn cho rằng Thẩm Dục Sơ là một con chó biết vẫy đuôi vì ta, chứ không dám điều gì vượt giới hạn.

Tôi gửi vide0 đó sang điện thoại của mình qua AirDrop. Nhanh gọn, sạch sẽ.

Đến khi Thẩm Dục Sơ xử lý xong chuyện tôi cố ý sắp đặt rồi quay về phòng hóa trang tìm tôi, thì mọi thứ đã tôi thu xếp đâu vào đó.

Tôi ngồi yên để chuyên viên trang điểm tô điểm cho gương mặt mình thành một dâu xinh đẹp hoàn hảo.

Tôi đưa lại điện thoại cho ta.

Anh ta hôn nhẹ lên má tôi, cúi đầu thì thầm bên tai:

“Anh không thể chờ thêm nữa, chỉ muốn nhanh chóng cưới em.”

Ha.

Anh là không chờ nữa — là vì sắp đến lúc đứng trước mặt bao nhiêu người, câu “không muốn cưới” để rồi đường đường chính chính có ánh trăng trắng tinh trong lòng sao?

10

Tôi khoác tay ba, ông vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, giọng mang theo sự hài lòng:

“May mà con không khiến ba thất vọng.”

Tôi cúi đầu, sợ ông ra nét mặt mình có điều gì bất thường.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, khóe môi tôi lại không nhịn cong lên.

Tôi khoác tay ba, bước từng bước chậm rãi về phía Thẩm Dục Sơ.

Anh ta chỉ liếc tôi vài giây, rồi ánh mắt đã không kiềm mà liếc sang phía bên dưới khán đài… nơi một người nào đó đang ngồi.

Tôi men theo ánh mắt của Thẩm Dục Sơ xuống, quả nhiên — Tạ An Ninh đang ngồi ở hàng ghế dưới.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng, kiểu dáng lại vô cùng giống với chiếc váy cưới tôi đang mặc — tám, chín phần tương tự.

Người ta là dâu, còn thì đứng đây vừa hát vừa nhảy?

Tạ An Ninh cũng về phía tôi, trong ánh mắt ta là một nụ mang theo ý trêu , khiêu khích.

Mắt chạm mắt, ánh đối đầu.

Cô ta không hề tránh né, thậm chí còn có phần thách thức, đón lấy ánh mắt lạnh như băng của tôi.

Tôi không để tâm, mặt không biểu cảm dời mắt đi.

Thẩm Dục Sơ lúc này vẫn còn đắm chìm trong niềm vui “giấc mộng sắp thành hiện thực”, hoàn toàn không để ý đến không khí giằng co giữa tôi và Tạ An Ninh.

Lúc này, MC cất giọng hỏi nghi thức:

“Anh có đồng ý lấy Giang Ly vợ, thương, tôn trọng ấy, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù thuận lợi hay gian nan, đều sẽ luôn ở bên chăm sóc ấy đến trọn đời? Anh có đồng ý không?”

“Không đồng ý.” — Tôi cướp lời, lạnh nhạt thốt ra trước khi Thẩm Dục Sơ kịp mở miệng.

Anh ta sững sờ ngẩng đầu lên, trong mắt là sự hoang mang và khó tin:

“Em gì?”

Tôi thẳng vào mắt ta, từng chữ rõ ràng:

“Tôi không đồng ý.”

“Tôi không muốn lấy .”

Khách mời phía dưới bắt đầu xôn xao, tiếng xì xào nhỏ dần lan ra khắp hội trường.

Cả hai bên gia đình đều kinh ngạc quay sang tôi, trong ánh mắt là vẻ sững sờ và không hiểu nổi.

Sắc mặt Thẩm Dục Sơ lập tức trầm xuống, ta thấp giọng hỏi tôi:

“Em sao ? Tự nhiên lại như thế này? Vẫn còn giận chuyện vide0 sao?

Anh đã rồi mà, là Tống Sơn Lâm người tung ra, đã chuẩn bị phản kích rồi, lần sau nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em…”

“Bảo bối, có phải có ai đó gì với em không?

Đừng loạn nữa, bao nhiêu người đang kia kìa. Em mà cứ bướng như , lát nữa thật sự sẽ không thể thu dọn nổi hậu quả đâu.”

Từng câu cảnh cáo của Thẩm Dục Sơ thốt ra, sắc mặt ta càng lúc càng đen lại.

Tôi lạnh lùng thẳng vào mắt ta, không một lời thừa, trực tiếp ném bó hoa cưới vào ngực ta.

“Không thu dọn nổi hậu quả à? Tôi cũng muốn xem, rốt cuộc là ai mới là kẻ không thể gượng dậy nổi đây.

Chúc hai người — cẩu nam tiện nữ — trăm năm hạnh phúc.”

Ngay giây sau đó, màn hình LED khổng lồ phía sau lưng tôi bắt đầu chiếu lại vide0 — từng khung hình rõ nét cảnh Thẩm Dục Sơ ôm Tạ An Ninh, cùng nhau ra vào khách sạn trong tư thế thân mật.

Thẩm Dục Sơ luống cuống, gấp gáp quay sang tôi:

“Em nghe giải thích… không phải như em nghĩ đâu…”

Tôi không thèm để ý, đẩy ta ra, quay người bước thẳng xuống lễ đường.

“Giang Ly! Giang Ly! Giang Ly!”

Anh ta gọi tên tôi điên cuồng từ phía sau.

Sắc mặt cha tôi vặn vẹo, méo mó vì phẫn nộ, trong khi mẹ kế lại tôi với vẻ mặt hả hê như đang xem một màn kịch thú vị nhất đời.

Lúc đi ngang qua chỗ Tạ An Ninh ngồi, tôi chạm mắt với ta.

Trong ánh mắt ấy — không phải là đắc ý, không phải là khinh thường — mà là căm hận, sâu như vực.

Căm hận?

Cô ta… dựa vào đâu mà căm hận tôi?

11

Cha tôi tìm đến tôi, giáng thẳng một cái tát như trời giáng lên mặt.

Tôi chỉ khẽ xoa xoa bên má tê rần, nghe ông ta không ngừng rít gào, chửi bới.

Tôi sớm đã không còn trông mong gì ở ông ta, càng không nghĩ ông ta sẽ đứng về phía tôi.

Tôi cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu, ngậm lên môi, châm lửa, vẻ mặt dửng dưng.

Cha tôi ngẩn ra.

Khói thuốc màu xám xanh bốc lên mù mịt, che mờ gương mặt ông ta đang sững sờ vì sốc.

Tôi chậm rãi nhả một hơi khói, giọng điềm nhiên:

“Tôi muốn ông giao công ty lại cho tôi.”

Cha tôi bật vì tức giận, giơ tay định tát tôi thêm cái nữa, lần này tôi đã giơ tay lên, nắm chặt cổ tay ông ta, ngăn lại.

“Con điên rồi sao?” Ông ta gầm lên.

Tôi thẳng vào mắt ông ta, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc lẻm:

“Ba còn nhớ vì sao mẹ con chết không? Bà ấy đã vì ai mà gánh tội?

Ngày hôm nay Giang thị có vị trí này — công lao rốt cuộc thuộc về ai?”

Ánh mắt ông ta bắt đầu dao , không dám thẳng vào tôi, vùng mạnh tay ra lại bị tôi giữ chặt.

Ông định quay người bỏ đi, tôi vươn tay chặn lại.

Ông ta giãy giụa, tôi không nhượng bộ, cánh tay giữ chặt như gọng kìm thép.

Tôi cúi đầu, rít một hơi thuốc rồi ngẩng lên, giọng nhẹ bẫng lạnh lẽo đến tột cùng:

“Mẹ tôi biết rõ bản chất của ông, trước khi chết đã để lại cho tôi một ít thứ. Trong đó có đủ hết — tội chứng của ông, những gì bà ấy đã thay ông gánh, ông đã ép bà vào chỗ chết như thế nào, tất cả… đều ở đây.”

Sắc mặt cha tôi thoáng chốc biến đổi, trắng bệch như tờ giấy.

Ngón tay ông ta run rẩy chỉ vào tôi, toàn thân bắt đầu không khống chế mà phát run.

“Cô… dám…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...