6
Tôi đứng trước cửa, vẫn không đẩy vào. Bên trong lại vang lên tiếng .
Tạ An Ninh trả lại điện thoại cho Thẩm Dục Sơ:
“Chỉ tung vide0 thì ta hoàn toàn có thể là AI ghép mặt, sẽ chẳng ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả.”
“Vậy em muốn thế nào?”
Giọng Thẩm Dục Sơ cưng chiều đến lạ.
“Đối với một người phụ nữ, không có gì nhục nhã hơn việc bị rể bỏ rơi ngay trong ngày cưới.”
Thẩm Dục Sơ khẽ nhíu mày, hình như còn đang do dự.
Bạn ta cũng bắt đầu thấy không ổn, lên tiếng:
“Chuyện này chơi hơi lớn rồi đấy. Bỏ hôn lễ ngay tại lễ đường không chỉ hủy hoại Giang Ly, mà cũng sẽ kéo Dục Sơ xuống hố luôn. Không phải chuyện có thể đem ra đâu.”
Tạ An Ninh không hề nao núng, môi khẽ nhếch, nụ đầy tính toán và tự tin:
“Đây là cái giá cho việc không chờ tôi, lại đi ở bên một người đàn bà khác.”
“Chỉ cần câu ‘không muốn cưới’ ngay tại lễ cưới, bỏ rơi ta trước mặt tất cả mọi người, tôi sẽ trở lại bên .”
Sự do dự trong mắt Thẩm Dục Sơ ngay lập tức tan biến, thay vào đó là ánh rực cháy vì khao khát đạt .
Anh ta kích đến mức lắp:
“Thật… thật hả em?”
Tạ An Ninh khẽ gật đầu, đưa tay vuốt tóc ta, tác nhẹ nhàng như đang vuốt đầu một con chó ngoan.
“Dĩ nhiên là thật. Em ra lời nào, bao giờ từng thất hứa?”
Thẩm Dục Sơ ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay Tạ An Ninh, trong mắt đầy vẻ mong chờ.
Tôi lạnh — quả thật là một con chó giỏi.
7
Tôi đứng trước cửa, chờ tài xế đánh xe đến.
Bên cạnh vang lên tiếng bật lửa. Tôi quay đầu .
Tống Sơn Lâm đứng cách tôi không xa, làn da dưới ánh đêm càng trở nên trắng bệch, gần như không còn chút huyết sắc.
Anh ta giơ tay trái che môi, chắn gió rồi châm thuốc. Động tác nhàn nhã, khói thuốc mờ mịt luẩn quẩn nơi đầu ngón tay.
“Tôi còn tưởng sẽ xông vào đó loạn một trận.”
Tôi tự giễu: “Làm loạn thì sao? Cùng lắm chỉ là xé bỏ chút thể diện cuối cùng thôi.”
Tống Sơn Lâm nhướng mày liếc tôi:
“Vậy định trơ mắt mình bị Thẩm Dục Sơ bỏ rơi ngay tại lễ cưới, rồi thành toàn cho đôi cẩu nam nữ đó?”
Tôi không trả lời, chỉ bước thẳng lên xe. Tài xế đóng cửa lại, tôi hạ cửa kính xuống, bình tĩnh ta vài giây:
“Thẩm Dục Sơ chính sai người trộm điện thoại rồi phát tán vide0.”
Tống Sơn Lâm khẽ nhếch môi, lạnh, như thể đã sớm đoán Thẩm Dục Sơ sẽ đổ vấy như .
Anh ta nhét tay vào túi quần, tư thế tùy tiện, ánh mắt lạnh nhạt:
“Vừa rồi chẳng phải ta cũng đích thân rửa sạch oan cho tôi rồi sao?”
Tôi : Tại sao lại xuất hiện trước cửa phòng bao?”
Anh ta híp mắt tôi, mạnh mẽ hít một hơi thuốc, đầu lưỡi đẩy vào tàn thuốc, làn khói trắng cuồn cuộn thoát ra từ môi.
Giọng điệu của mang theo chút trêu chọc:
“Tôi đến chúc sinh nhật Thẩm Dục Sơ, tin không?”
Tôi không đáp, chỉ lạnh lùng kéo cửa kính xe lên, dặn tài xế lái đi.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Tống Sơn Lâm đứng nguyên tại chỗ, dõi theo chiếc xe chở tôi càng lúc càng xa.
8
Nửa đêm, Thẩm Dục Sơ đẩy cửa bước vào. Không thay quần áo, ta leo thẳng lên giường ôm lấy tôi từ phía sau.
“Hôm nay bọn Doãn Đạc chuốc quá trời rượu. Anh thật sự muốn về sớm với em, tụi nó bám riết, không thoát ra … Vợ à, tha thứ cho đi mà.”
Cơ thể ta nồng nặc mùi nước hoa nữ.
Thẩm Dục Sơ xưa nay không thích tôi dùng nước hoa. Vì ta mình dị ứng, nên tôi đã từ lâu không dám dùng nữa.
Chỉ cần trên người tôi có mùi nước hoa, ta sẽ nhíu mày, bảo ngứa cổ, bảo khó thở. Cho đến khi tôi thay đồ, tắm sạch sẽ, ta mới lại chịu gần.
Vậy mà tối nay, ta vẫn mang nguyên mùi nước hoa đó về, không chỉ không khó chịu mà còn ôm tôi chặt cứng trong lòng.
Tôi chợt nhớ tới ánh mắt ta Tạ An Ninh tối nay — đầy dịu dàng, cưng chiều đến tận xương. Nhớ đến cách ta nửa ôm nửa dựa vào ta, đầy thân mật, đầy si mê…
Tôi khẽ nhếch môi tự giễu.
Thì ra ta không dị ứng với nước hoa — chỉ dị ứng với tôi.
Chỉ vì tôi không phải là Tạ An Ninh, nên đến cả mùi hương trên người tôi, ta cũng không thể chịu đựng nổi.
Anh ta cố chấp lay tôi tỉnh dậy. Tôi mở mắt, ta bằng ánh mắt khó chịu.
Trong mắt Thẩm Dục Sơ là khao khát nóng bỏng, như thể muốn thiêu đốt tôi cho đến khi chỉ còn tro tàn.
Tôi nghĩ… có lẽ ta đã không thể phát tiết với Tạ An Ninh tối nay, nên mới quay về — dùng tôi để trút hết ham muốn còn dang dở đó.
Tôi lạnh nhạt đẩy ta ra:
“Ngày mai em còn phải dậy sớm họp.”
Ánh mắt Thẩm Dục Sơ lập tức tối sầm. Tôi hầu như chưa từng từ chối ta, nên giờ phút này, ta có phần luống cuống, không biết phải sao.
Tôi xoay người, kéo chăn nằm xuống, không ta nữa.
Anh ta thở dài, lật người xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy tí tách vang lên. Tôi ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại mà ta tiện tay đặt trên tủ đầu giường.
Tôi cầm lấy, thử nhập ngày sinh của mình mật mã — thật bất ngờ, mở khóa .
Quả nhiên, muốn diễn kịch thì phải diễn cho trọn, Thẩm Dục Sơ đã lĩnh hội tinh túy điều đó.
Tôi mở album ảnh. Không có vide0 nào cả. Tôi chợt nhớ ra — đây là điện thoại mới ta vừa đổi.
Tôi tiếp tục truy cập vào mục lưu trữ đám mây. Giao diện hiện lên ô nhập mật khẩu. Tôi lại nhập ngày sinh của mình. Sai mật khẩu.
Tôi bật khẽ, không có gì bất ngờ cả.
Những thứ thực sự quan trọng, ta sao có thể dùng sinh nhật của một kẻ “không quan trọng” như tôi để đặt mật khẩu?
Tôi im lặng tắt điện thoại, vừa định đặt lại chỗ cũ thì một tin nhắn bật lên màn hình.
Tôi mở ra xem, bàn tay siết chặt lấy điện thoại đến mức các khớp trắng bệch.
[Tình cả đời]: “Vừa rồi lỡ để lại dấu hôn trên cổ … ta không chuyện với chứ?”
Không trách mùi nước hoa trên người ta lại nồng đến thế — thì ra… bọn họ còn có “màn hai”.
Tôi lập tức vào xem trang cá nhân của Tạ An Ninh. Cô ta vừa đăng một status cách đây nửa tiếng:
“Yêu một người, sẽ vì ấy mà những điều ngốc nghếch điên cuồng nhất, không cần lý do.”
Tôi dòng chữ đó, trong lòng không còn đau nữa. Chỉ thấy trống rỗng — như thể ngay cả việc nổi giận cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì.
Bức ảnh đính kèm là ảnh selfie của Tạ An Ninh trong phòng bao tối nay.
Tôi phóng to tấm ảnh — ở góc trái bên dưới xuất hiện một bàn tay đàn ông.
Bàn tay đó… có cháy thành tro tôi cũng nhận ra.
Bởi nơi cổ tay ta, chính là chiếc đồng hồ tôi từng đấu giá về từ buổi bán đấu giá, rồi đưa tận tay quà đính hôn cho Thẩm Dục Sơ.
Tôi cố gắng đè nén cơn đau nhói nơi ngực, giả vờ như chưa thấy gì, nhẹ nhàng đặt lại điện thoại.
9
Quả nhiên, Thẩm Dục Sơ bắt đầu trở mặt với mẹ mình, nằng nặc đòi tổ chức cưới càng sớm càng tốt.
Anh ta không thể đợi thêm nữa. Để có người con mà mình ngày đêm thương nhớ, ta không màng ai sống ai chết.
Còn tôi, cũng vào vai rất tốt, diễn tròn trịa hình tượng một sắp lấy người mình , hạnh phúc đến mức rạng rỡ từng bước đi.
Mẹ kế mỉa, giọng đậm mùi chua chát:
“Cô cũng giỏi đấy, nhịn , còn dụ Thẩm Dục Sơ chịu cưới .”
Tôi nhạt, đáp lời:
“Cô chẳng phải rất rõ, tôi kết hôn với Thẩm Dục Sơ thì Giang thị sẽ thu bao nhiêu lợi ích?
Năm xưa để lấy ba tôi, chịu đựng biết bao năm kẻ thứ ba không danh không phận.
Giờ tôi gả đi là đường đường chính chính Thẩm thiếu phu nhân — như có gì mà không đáng?”
Tôi cố vuốt nhẹ chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay, tác ung dung mà sắc bén.
“Nói không chừng, sau khi tôi cưới vào nhà họ Thẩm, ba tôi vui vẻ quá còn giao cả Giang thị cho tôi thừa kế. Nhưng yên tâm, dù sao em tôi cũng là con ruột của ông ấy, tôi sẽ không để nó đói đâu.”
Ánh mắt mẹ kế tối sầm, tôi chằm chằm, nghiến răng:
“Đường còn dài, ai thắng ai thua, chưa biết đâu!”
Tôi ngồi trong phòng trang điểm, khẽ vuốt ve chiếc váy cưới may đo riêng, trị giá sáu con số.
Lòng có chút trống rỗng, mơ hồ một nỗi buồn không tên len lỏi.
Thẩm Dục Sơ đẩy cửa bước vào, ánh mắt và khóe miệng không giấu nổi sự hưng phấn.
Anh ta chắc chắn không phải vì sắp cưới tôi mà vui mừng.
Mà là vì — chỉ cần đứng trên lễ đường, một câu “không muốn cưới”, ta sẽ có ánh trăng trắng tinh mà mình từng khao khát đến điên cuồng.
Anh ta khen tôi một cách lấy lệ:
“Em là dâu xinh đẹp nhất mà từng thấy.”
Tôi ra vẻ đang tìm điện thoại, quay đầu hỏi:
“Em không thấy điện thoại đâu. Em cần gọi cho Cầm Chi một chút, đưa máy đây, để em gọi.”
Thẩm Dục Sơ chẳng hề nghi ngờ gì, đưa máy cho tôi:
“Mật khẩu là sinh nhật em.”
Tôi vừa nhận điện thoại xong, người của tôi lập tức bước vào, vội vàng kéo ta ra ngoài với lý do khẩn cấp.
Tôi cầm điện thoại vào phòng tắm, mở phần lưu trữ đám mây một cách thành thạo. Trong ô mật khẩu, tôi gõ vào sinh nhật của Tạ An Ninh — và đúng như tôi đoán, hệ thống lập tức mở khóa.
Bạn thấy sao?