[9] Nhà
Cuối cùng cảnh sát cũng tìm thấy Hoa Thanh.
Cậu bé trốn cạnh một nghĩa trang ở ngoại ô Triều Thành gần nửa tháng, không dám báo cảnh sát, cũng không biết đi đâu, chỉ có thể ở cùng người ch.ết. Sau đó, một gia đình đến quét mộ thấy một đứa trẻ rách rưới đang trốn trong nghĩa trang, họ cứ tưởng là kẻ trộm mộ hoặc trộm đồ cúng nên đã báo cảnh sát.
Chung Nhậm Quân đưa Hoa Oánh đến gặp em trai mình. Lúc đó Hoa Thanh đã lâu không chuyện, sau khi đến bệnh viện khám sức khỏe, cậu bé tự nhốt mình trong phòng bệnh. Khi có người bước vào, cậu sẽ hét ầm ĩ, chạy lung tung, không biết là muốn chạy đi đâu.
Hoa Oánh thấy em trai mình liền bật khóc, mấy đứa trẻ đã biết chuyện Chu Tiểu Hào bị sát , bây giờ lại thấy Hoa Thanh đã thoát ch.ết lại trở thành như thế này. Hoa Oánh lao tới ôm lấy Hoa Thanh đang hoảng loạn, dùng hết sức như muốn bảo vệ cậu bé trong vòng tay gầy yếu của mình. Nó liên tục với Hoa Thanh rằng đã không sao rồi, chúng sẽ sớm về nhà thôi…
Hoa Thanh lúc đầu vẫn còn giãy giụa sau đó, có lẽ vì cảm nhận trai mình thật sự đang ở bên cạnh hoặc cũng có thể là bởi vì mệt mỏi nên ngã ngồi xuống, tựa vào bộ ngực gầy gò của Hoa Oánh. Một lúc sau, Chung Nhậm Quân và Sở Minh Kỳ đang đợi bên ngoài nghe thấy trong phòng bệnh phát ra tiếng gào khóc đau đớn, âm thanh khàn đặc, nước mắt tuôn trào, là cảm bộc phát tột cùng và đau khổ nhất của một đứa trẻ.
Sau khi Hoa Thanh đưa về, họ đã nhanh chóng sắp xếp cho đứa trẻ đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị. Mặc dù Hoa Thanh không nhiều khi bác sĩ như có thể giúp cảnh sát kết án nghi phạm, cậu bé mới từ từ kể lại cảnh tượng đêm hôm ấy. ―
Sau khi lang thang vài ngày, Chu Tiểu Hào mười một tuổi hỏi Hoa Thanh mười ba tuổi. “Anh Thanh, Quý Châu còn xa lắm không?”
Hoa Thanh . “Anh không biết chỉ cần chúng ta tiếp tục đi, nhất định sẽ đến đó.”
Chu Tiểu Hào hỏi. “Chúng ta sẽ ch.ết đói sao?
Hoa Thanh . “Sẽ không. Anh sẽ đưa em về nhà, đưa em đi gặp bà nội. Lúc đó chúng ta sẽ không ra ngoài nữa, sẽ ở nhà và sống một cuộc sống bình yên! Từ nay về sau, sẽ dẫn trai đi chơi với em và Tiểu Quân, đi câu cá, hái trái cây, muốn gì thì .”
Chu Tiểu Hào . “Khi nào đi tiếp hả ? Minh nghỉ ở đây hai ngày rồi, em đã nghỉ ngơi đủ rồi.”
Hoa Thanh . “Được, ngày mai chúng ta khởi hành. Trở lại Quý Châu, về nhà.”
Cả hai đồng ý rời đi vào sáng sớm ngày mai. Nhưng đêm đó khi họ ngủ trong đình, Hoa Thanh bị đánh thức trước, trong ánh sáng lờ mờ, cậu thấy một khuôn mặt khỉ kỳ lạ từ trong bụi hoa ló ra, yên lặng chằm chằm vào chúng. Sau đó "mặt khỉ" mỉm , hắn từ từ đi về phía chúng…
Hoa Thanh không kìm khóc trước mặt Hoa Oánh. “Anh ơi, em là kẻ hèn nhát, em hèn nhát, em bỏ Tiểu Hào lại phía sau... Em thấy em ấy trần truồng bị ném vào thùng rác, em ấy ch.ết thảm lắm. Anh ơi, là em đã gi.ết em ấy …”
Chung Nhậm Quân dựa lưng vào cửa phòng bệnh, im lặng lắng nghe, sau đó đột nhiên di chuyển đi về phía ban công hành lang.
"Anh đi đâu ?" Sở Minh Kỳ hỏi.
“Hút điếu thuốc.” Chung Nhậm Quân : “Không nghe nổi nữa.”
Sở Minh Kỳ cầu Tiểu Diêu canh gác bên ngoài rồi đi theo : "Đội trưởng Chung, tôi biết cảm thấy không thoải mái ..."
Chung Nhậm Quân xua tay ý bảo dừng lại. Người đàn ông im lặng hút nửa bao thuốc ở ngoài ban công để mùi hôi tản hết ra bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng khóc trong phòng ngày càng nhỏ dần, mới gõ cửa bước vào.
Hoa Oánh thấy liền gọi: “Sĩ quan Chung.”
"Bọn đã liên lạc với gia đình cháu, hôm nay họ sẽ đến. Những người khác cũng đã đưa về." Chung Nhậm Quân : "Cháu sẽ sớm về nhà trước khi đi, muốn với cháu vài lời."
Anh bước tới, Hoa Thanh đang vùi mặt sâu trong vòng tay trai. Chung Nhậm Quân nhẹ nhàng đưa tay lên, có thể cảm giác thân hình đứa trẻ khẽ run lên. Tóc của cậu bé áp vào lòng bàn tay , giống như loài vật nhỏ yếu nào đó.
"Đừng trách bản thân. Là bọn không tốt khiến các cháu không tin tưởng cảnh sát, khiến các cháu phải trải qua những chuyện này. Hãy trở về nhà và quay lại trường học. Chú thực lòng xin lỗi các cháu." Chung Nhậm Quân nhẹ nhàng : "Lời hứa đưa mấy đứa về nhà, các cháu không cần phải thực hiện nó mà là nghĩa vụ của bọn . Các cháu không gì sai cả, đừng tự trách mình nữa."
"Bọn mới là những người phải bảo vệ các cháu, để cho mỗi người đều có thể về nhà."
"Vì , xin đừng tự trách mình. Chú xin lỗi các cháu... Hãy trở về nhà và sống thật tốt nhé."
Chung Nhân Quân hơi nghiêng người, ôm hai cậu bé vào lòng: “Bọn sẽ luôn bảo vệ các cháu.”
Hai em họ Hoa là những đứa trẻ cuối cùng đưa về. Hoa Thanh vốn là người nổi loạn, ngang ngược và hống hách nhất trong nhà bây giờ lại trở nên im lặng, ít . Mẹ Hoa thấy con trai mình như liền khóc nức nở, bà ôm chặt lấy con không rời, vừa khóc vừa an ủi con trai mình, bà . “Không sao rồi, về nhà với mẹ.”
Chung Nhậm Quân lái xe đưa họ đến nhà ga, lúc này đã là chiều tối, Triều Thành đông đúc người qua lại. Hàng ghế sau để ba mẹ con ngồi, cha Hoa và Chung Nhậm Quân ngồi ở đằng trước. Ba mẹ con im lặng tựa vào nhau, mẹ Hoa mỗi tay ôm một đứa trẻ, đôi mắt bà vẫn sưng húp, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa nhỏ. Hoa Thanh ôm cánh tay mẹ, không lời nào mà chỉ im lặng dựa vào.
Trong xe yên tĩnh, bên ngoài mặt trời đang dần buông xuống, ánh hoàng hôn chiếu vào trong xe, chiếu sáng nửa khuôn mặt Hoa Thanh.
"Cha, mẹ," Cậu đột nhiên . "Con nhớ mọi người nhiều lắm. Cả trai con và con đều nhớ mọi người."
Mẹ Hoa không nhịn , nước mắt lại chảy ra, bà khịt mũi : "Được, , cha mẹ đều biết mà. Chúng ta về nhà thôi, cha mẹ sẽ đưa các con về."
(XONG)
Bạn thấy sao?