Cái Chết Của Cậu [...] – Chương 8

[8] Thẩm vấn

Trong đồn cảnh sát, Chung Nhậm Quân và Tiểu Diêu ngồi đối diện với Hà Chí Dũng.

Người đàn ông thấp bé gầy yếu, toàn thân bị bỏng nặng, chuyện với giọng khàn khàn khó nghe vẫn có thể phân biệt . Tóm lại, hắn trông hơi giống "quái vật" nếu đeo mặt nạ "Tôn Ngộ Không” khi kéo x.ác Chu Tiểu Hào ra ngoài ngày hôm đó.

Chung Nhậm Quân hỏi: “Tại sao lại gi.ết người?”

“Ban đầu không muốn gi.ết, chỉ muốn mang một đứa trẻ về nhà thôi.”

“Mang về nhà gì?”

“Thì nuôi con. Hai mươi mấy tuổi rồi, kiếm không vợ cũng phải kiếm một người nối dõi chứ.”

Hà Chí Dũng nghĩ một chút, lại : “Đúng ra nên mang một đứa con về, để lại hạt giống của chính mình thì tốt hơn.”

Chung Nhậm Quân hỏi: “Vì sao lại chọn Chu Tiểu Hào? Còn đứa trẻ kia thì sao?”

“Hóa ra tên nó là Chu Tiểu Hào à. Tôi không biết, nó bị tôi nhốt trong nhà vệ sinh thì cứ khóc mãi, sợ hãi các kiểu, muốn về nhà. Tôi ghét mấy người hay khóc. Khi tôi còn nhỏ, cha tôi không cho tôi khóc. Ông đánh mẹ tôi, lúc tôi khóc, ông ta cũng đánh tôi luôn, lại còn bắt tôi đánh mẹ tôi… Từ nhỏ tôi đã bị ép phải với cha tôi, như thế này này, Hà Chí Dũng kéo mép miệng lên bằng hai tay, kéo cái mặt bị bỏng biến dạng của mình, há miệng lộ ra hai hàng răng, trông rất quái dị. Tôi bảo nó nó không nghe mà cứ hét... Tức quá đi mất, lẽ ra tôi nên bắt một đứa con về mới đúng? Lúc đó tôi mới nhận ra việc mang nó về chẳng có ích lợi gì, đã không có lợi thì phải gi.ết thôi.”

“Đứa nhỏ còn lại thì sao?”

“Thằng nhóc kia á, hehe, nó bỏ chạy rồi. Đêm đó, cả hai đứa đang ngủ trong đình, tôi đi tới thì đứa lớn tỉnh dậy trước, hét rồi sợ hãi bỏ chạy. Đứa nhỏ cũng tỉnh dậy ― bị tôi bắt , vốn dĩ tôi cũng không muốn bắt đứa lớn nên để kệ nó chạy. Tôi đập vào đầu đứa nhỏ mấy cái, thấy nó không cử nữa nên phải kéo nó về…”

“Làm thế nào mà tìm thấy chúng?” Mặc dù Chung Nhậm Quân đã đoán vẫn hỏi hắn. Trên ban công nhà Hà Chí Dũng, họ đã tìm thấy một chiếc kính thiên văn. Nhà ở khu phía Tây khá thấp nên chiếc kính thiên văn này có thể nhiều ngóc ngách. Còn những người đang sinh hoạt lại không biết, bản thân đang bị một người đàn ông dị dạng há miệng nhòm ngó.

“Dùng kính viễn vọng thấy đó. Khi chúng mới đến, tôi đã thấy rồi, là biết không có cha mẹ, có bị bắt thì cũng không ai để ý đâu.” Hà Chí Dũng lại , nụ cứng ngắc đầy giả tạo. “Tôi rất thích đứa nhỏ đó, nó luôn mỉm với mọi người, kể cả người lạ, giống như một khỉ nhỏ, cực kỳ lanh lợi và vui tính. Cuối cùng nó không nữa, lại chẳng có gì thú vị cả…”

……

“Anh thật sự không biết đứa trẻ kia chạy đi đâu à?” Chung Nhậm Quân cuối cùng cũng hỏi. Cảnh sát đã khám xét kỹ lưỡng nhà của Hà Chí Dũng không tìm thấy bất kỳ phản ứng sinh học nào ngoại trừ của hắn ta và Chu Tiểu Hào mà hiện tại Hoa Thanh vẫn chưa tìm thấy.

Hà Chí Dũng lắc đầu: “Không biết, tôi bắt nó gì? Nó chạy nhanh quá. Đêm đó tôi lén trốn trong bụi hoa bên cạnh nghe ngóng, đứa lớn còn với đứa nhỏ là nhất định sẽ đưa đứa nhỏ về nhà... Tôi vừa đi tới, đứa lớn sợ quá quên hết lời vừa , chỉ biết mau chóng chạy.”

Hắn lại , dường như đối với hắn ta đây là một việc gì đó rất hài hước.

Tiểu Diêu vẫn luôn ở bên cạnh ghi chép, lúc này ngẩng đầu hỏi một câu mà vẫn luôn muốn hỏi: "Anh không thấy hối hận chút nào à? Anh đã gi.ết một đứa trẻ."

"Không hối hận." Hà Chí Dũng nở nụ cứng ngắc, mang theo vẻ tự mãn họ. "Đối với tôi thì ở trong tù cũng giống như ở nhà thôi. Nếu mấy người muốn tôi ch.ết thì tôi sẽ ch.ết. Lẽ ra tôi phải ch.ết từ lâu rồi."

"Tôi ngay cả nhà cũng không có, tại sao nó lại muốn về nhà?" Hà Chí Dũng lắc đầu, tiếp tục . "Có nhà thì nó cũng không thể quay về nữa rồi."
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...