[5] Mặt khỉ
Tào Thứ nhanh chóng bị bắt vì nghi lạm dụng trẻ em, mặc dù ông ta cố biện hộ rằng những vết thương trên người bọn trẻ đều là do tập luyện ra; Nhưng có Từ Lương đứng ra chỉ điểm, lại thêm vài đứa trẻ phát hiện ra cảnh sát không khủng bố giống như Tào Thứ thường hay thổi phồng, cho nên cuối cùng cũng dám đứng ra buộc tội hành vi ác độc của ông ta.
Cuối cùng, Tào Thứ đành phải thỏa hiệp, tranh thủ biểu hiện tốt, ông ta trở nên đặc biệt hợp tác. Dựa vào những bức ảnh do Tào Thứ cung cấp, cảnh sát bắt đầu tìm kiếm tung tích của ba đứa trẻ còn lại trong thành phố, đồng thời tiếp tục điều tra hiện trường vứt x.ác..
Mặc dù khu phía Tây không có camera giám sát ghi lại quá trình Chu Tiểu Hào bị sá.t hạ.i Sở Minh Kỳ phân tích, có thể những vết thương trên người Chu Tiểu Hào thực ra là đã có từ lúc còn ở đoàn xiếc, mà những thức ăn chưa tiêu hóa trong dạ dày kia ―― Sau khi trải qua điều tra rất có thể là mấy đứa trẻ đã nhặt từ trong thùng rác rồi chia nhau ăn. Ngoài ra, các nhân chứng cho biết họ thấy hai đứa trẻ ngồi trên ghế dài trong vườn hoa bên đường vào lúc chạng vạng tối hôm đó, nên thời gian án thực sự có thể rút ngắn xuống thành từ bảy giờ tối đến ba giờ sáng.
Một mặt, hung thủ biểu hiện tâm lý tàn nhẫn và biến thái của mình thông qua việc ngược đãi t.hi th.ể của Chu Tiểu Hào mặt khác hắn lại phải bóp cổ một đứa trẻ gầy gò mười một tuổi đến ch.ết rồi mới dám tiến hành tra tấn nạn nhân. Điều này xung đột với mong muốn lạm dụng mãnh liệt của hung thủ. Vì , Sở Minh Kỳ tin rằng sức lực của hung thủ có thể không đủ.
Ngoài ra còn có một điểm cần ý khác, đó là Chu Tiểu Hào có khả năng cao bị g.iết khi đang lang thang ở khu Tây, hung thủ lại trực tiếp vứt cậu bé vào thùng rác mà không chọn cách vứt xác xa hoặc phân xác xử lý. Tình huống này không tuân theo nguyên tắc “vứt xa chôn gần” của các vụ án gi.ết người thông thường. Nếu hung thủ không phải là quá mức to gan thì là không có phương tiện di chuyển và dụng cụ dùng để phân xác, cũng như môi trường cách âm.
Ở những khu dân cư như khu phía Tây, các tòa nhà đều đã cũ và không có thang máy. Rõ ràng là việc gi.ết và tra tấn x.ác ch.ết không thể thực hiện trên con phố đông đúc và chật chội này. Cho nên một người không có nhiều sức lực, muốn tự mình mang cái x.ác nguyên vẹn của Chu Tiểu Hạo đến thùng rác, lại còn là vào rạng sáng thì nhất định sẽ ra một số tiếng .
Vì , phương pháp ngu ngốc lại hiệu quả nhất vào lúc này chính là điều tra tất cả cư dân ở khu Tây.
Chi đội cảnh sát đã lấy hiện trường vứt x.ác trung tâm để tiến hành điều tra, đi thăm hỏi suốt hai ngày, người dân gần đó không phải là ngủ say không nghe thấy tiếng , thì là bất mãn với việc một người ngoại tỉnh ch.ết trong thùng rác. Một người đàn ông trung niên phàn nàn với Tiểu Diêu: “Người ngoại tỉnh phiền phức ch.ết đi , tự dưng ch.ết ở đây gì? Khu Tây nhiều năm nay không có chuyện gì xảy ra, bây giờ lại lòi ra một tên quỷ nhỏ ch.ết, hàng xóm láng giềng ai cũng sợ hãi."
Tuy nhiên, cảnh sát đang điều tra trên đường đã nắm một số thông tin, chủ cửa hàng trái cây cho biết đêm đó có một người đàn ông say xỉn đi uống rượu về, hình như đã thấy hung thủ. Con đường cũ ở khu Tây chật hẹp, ta đỗ xe ở lề đường rồi đi bộ vào ngõ, bỗng nghe thấy bên đường rẽ vào chợ rau có tiếng “xào xạc”, giống như có người kéo vật nặng gian nan đi về phía trước. Bởi vì có tí men rượu trong người, ta cũng gan dạ hơn, vòng lại ngó xem, trong ánh sáng mờ ảo thấy một bóng đen kéo một túi lớn đi trên đường. Anh ta nghĩ là đi vứt rác, đầu óc mơ hồ bỗng nhiên lại nhận ra, đâu có ai vào lúc nửa đêm kéo một cái túi ra đi vứt rác? Xung quanh bốn bề im lặng, gã say rượu bị gió lạnh thổi qua cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hoảng sợ đến mức bỏ chạy. Nhưng bóng đen kia đã nghe thấy tĩnh nên quay đầu lại, đêm đó mây đen che trăng, ánh sáng tối tăm, gã say rượu chỉ thấy một khuôn mặt khỉ hiện lên trong bóng tối.
“Đó nhất định là quái vật.” Sau khi tìm thấy, người đàn ông say rượu thề son sắt đảm bảo. “Thật đó, dù trời tối tôi chắc chắn đó không phải là khuôn mặt người, mà là mặt khỉ.”
“Chắc lúc đó đang say thôi.” Sở Minh Kỳ : “Trên đời này gì có quái vật.”
"Tại sao lại không có!" Người đàn ông say rượu . "Không chỉ là mặt thôi đâu, tôi còn nghe tiếng của hắn nữa. Khi hắn kéo đồ lúc nào cũng “hừ hừ” thở dốc ―― tiếng đó nghe không giống tiếng người, rất lạ, tôi cũng không biết diễn tả sao nữa, giống như cào trên miếng sắt , chung là rất khó nghe.”
Sở Minh Kỳ và Chung Nhậm Quân nhau, cả hai người đều nhận thấy sự hoài nghi trong ánh mắt của đối phương. Gã say rượu một cách nghiêm túc, sợ rằng hung thủ thực sự có một số điểm khác biệt với những người bình thường không thể nào là quái vật . Chỉ là không biết gã say rượu đã vô nắm bắt đặc điểm gì của hung thủ mà thôi.
Chung Nhậm Quân cầu các đồng nghiệp trong đội tiếp tục tìm kiếm, tập trung vào những người có ngoại hình và giọng nghe khác thường gần khu vực đó, đặc biệt là những người gầy gò, sức lực kém. Chu Tiểu Hào nặng chưa đến 35 kg, hắn ta lại cần phải kéo x.ác trên đường để đi vứt, điều đó cho thấy sức lực của hắn ta không lớn.
Sở Minh Kỳ đi vào văn phòng của Chung Nhậm Quân, thấy cau mày, vẫn đang xem báo cáo khám nghiệm t.ử th.i và ảnh chụp hiện trường. Cô đưa lon cà phê ra: “Đội trưởng Chung, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, tên hung thủ này có vẻ không suy nghĩ thấu đáo lắm, vụ gi.ết người dường như là ngẫu hứng, chúng ta chắc chắn sẽ sớm bắt hắn thôi."
Chung Nhậm Quân xoa xoa cái trán đau nhức vì thiếu ngủ lâu ngày: “Đã là ngày thứ sáu rồi, đứa trẻ còn lại có lẽ vẫn còn trong tay hung thủ. Nghĩ tới đây, tôi…”
Sở Minh Kỳ vỗ vỗ vai đang định vài câu an ủi thì có đồng nghiệp đột nhiên gõ cửa: "Đội trưởng Chung! Đội phó Sở! Tìm rồi!”
Ánh mắt Chung Nhậm Quân sáng lên: "Tìm cái gì?"
"Những đứa trẻ bị mất tích!" Người đồng nghiệp . "Chúng tôi đã tìm thấy hai đứa trẻ mất tích!"
Bạn thấy sao?