[4] Hắc Hầu
Trong một quán nhỏ ven đường, Chung Nhậm Quân và Tiểu Diêu, mỗi người ngồi một bên, kẹp Hắc Hầu ở giữa - tên thật của cậu bé là Từ Lương. Đứa trẻ này, bao gồm tất cả những đứa trẻ trong đoàn xiếc, dường như đều không có cảm giác an toàn, chỉ cần có chút tĩnh là giống như chim sợ cành cong.*
[*Nguyên văn: 惊弓之鸟: Kinh cung chi điểu: Nghĩa đen: Con chim bị trúng tên một lần, sợ cả tiếng dây cung. / Nghĩa bóng: Người đã bị nạn một lần, chết hụt một lần, hoặc đã bị một việc nào đó cho kinh hoàng, thì sẽ trở nên bấn loạn, hoang mang, sợ hãi khi gặp huống tương tự xảy ra từ trước đó.]
"Cô ơi, vừa với Tiểu Điền là chúng cháu nên đi học, có đúng không?" Từ Lương hỏi.
Tiểu Diêu : “Đương nhiên rồi, mấy đứa đều còn nhỏ như .”
Từ Lương một lúc rồi : “Mọi người sẽ không dối đúng không?”
“Cảnh sát sao có thể lừa gạt người khác?” Tiêu Diêu thấy đứa nhỏ cảnh giác như , có chút xót xa. Cô xoa đầu Từ Lương định an ủi, lại phát hiện ra sau đầu cậu có một cái bướu. Cô cau mày kiểm tra thì phát hiện trên đầu cậu bé có một vết sưng tấy, có vết bầm tím mờ nhạt: “Cái này là sao ?”
"Bị trượt ngã trong buổi biểu diễn vừa rồi." Từ Lương , giơ tay lên miêu tả cho hai người họ. "Cao thế này này, hôm đó trời mưa, người xem có lều ngồi, chúng cháu thì không có gì che, trượt chân một cái rơi xuống, đập vào đầu."
“Cháu đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?” Tiêu Diêu sửng sốt, “Sưng to như thế này.”
“Đoàn trưởng , trẻ con nhanh khỏi, không cần phải đi kiểm tra.” Từ Lương sờ sờ cái bướu trên đầu mình. “Chỉ là sờ lên vẫn hơi đau.”
Tiểu Diêu hỏi: “Cha mẹ cháu có biết không?”
“Cháu không biết.” Từ Lương : “Chúng cháu không có điện thoại.”
"Cháu có thường xuyên về nhà không?"
"Không mấy khi trở về... Đoàn trưởng với người nhà chúng cháu rằng mọi người đi khắp nơi biểu diễn để kiếm tiền, nếu muốn gặp con thì phải tự bỏ tiền ra mua vé xem." Từ Lương cúi đầu, " Làm sao mà gặp , trời xa đất xa, đi một lần tốn nhiều tiền lắm.”
"Cháu không muốn quay lại à?"
Từ Lương khịt mũi, gật đầu : "Không đâu. Đoàn trưởng chúng cháu đã ký hợp đồng với ông ấy nên không thể quay về. Hoa Thanh trước kia đã chạy một lần rồi, cùng với Hoa Oánh ấy, họ là hai em. Sau đó bị bắt về còn bị đánh cho một trận. Đoàn trưởng bảo chúng cháu không chạy, không thì cũng giống như em nhà họ Hoa ấy, lại còn không ăn cơm…”
Từ Lương nửa chừng thì bị Chung Nhậm Quân ngắt lời: “Chờ đã, cháu Hoa Oánh là có ý gì? Lần này không phải là Hoa Thanh chạy trốn cùng Chu Tiểu Hào sao?"
"Đúng rồi, còn có Chu Tiểu Hào." Từ Lương chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu. "Còn có Hoa Oánh và Lưu Hiểu Quân, bốn người bọn họ cùng nhau chạy."
"Bốn người cùng chạy trốn?" Chung Nhậm Quân vội vàng hỏi, Tào Thứ chẳng gì với cả, đoàn xiếc cũng không có danh sách thành viên, trẻ em lại cùng chen nhau ngủ. - Anh ta hoàn toàn không biết có tận bốn đứa trẻ đã mất tích!
Từ Lương sửng sốt: “Đúng , có bốn người… Trước đó em họ Hoa đã bí mật với chúng cháu rằng họ sẽ lại bỏ trốn, chúng cháu không dám. Hơn nữa đoàn trường cũng rồi, nơi này cách quê hương của chúng cháu rất xa. Thậm chí nếu có trốn về đến nhà, ông ta cũng sẽ bắt chúng cháu trở lại. Chỉ có Tiểu Hào và Tiểu Quân dũng cảm, bọn họ đều còn nhỏ, không chịu nổi đoàn trưởng nên cùng nhau bỏ trốn.”
Chung Nhậm Quân hỏi: “Bình thường ông ta có đánh mấy đứa không?”
“Có đánh ạ.” Từ Lương cho bọn họ xem cánh tay của mình, trên đó có vài vết bầm tím, “Nếu đoàn trường lười không muốn tay chân thì sẽ bắt chúng cháu trồng cây chuối, đứng lâu đến mức bị hoa mắt chóng mặt.”
"... Tại sao không đi báo cảnh sát?" Chung Nhậm Quân cuối cùng không nhịn hỏi câu này.
Từ Lương hai mắt ươn ướt, giống như vật nhỏ nhút nhát. “Đoàn trưởng , ông ấy như là hợp pháp. Chúng cháu đã ký hợp đồng, cảnh sát cũng không quản việc này. Lần trước em họ Hoa bị bắt về, ông ấy nếu còn tái phạm thì sẽ báo cảnh sát, để mọi người bắt chúng cháu về nhốt lại, để cho chúng cháu cái gì mà… bị lưu vào hồ sơ nào ấy, sau này xin việc cũng không ai thèm mướn, sẽ nghèo khổ cả đời.”
“……”
Chung Nhậm Quân cuối cùng cũng biết tại sao Chu Tiểu Hào và Hoa Thanh lại phải trốn tránh khi đi lang thang bên ngoài.
"Nhưng... Cháu thấy mọi người trông giống như người tốt." Từ Lương mím đôi môi khô khốc lại. "Chú ơi, ơi, hai người sẽ không đưa cháu về đó phải không?"
“Đừng lo lắng.” Chung Nhậm Quân ôm lấy cậu bé, có thể cảm nhận khung xương cứng ngắc bởi vì quá gầy gò của đứa nhỏ. Bờ vai và cánh tay rắn chắc của người đàn ông, dùng tư thế bảo vệ để ôm cậu vào lòng. “Chúng tôi sẽ không để cháu bị ông ta bắt đi, chúng tôi sẽ đưa cháu về nhà.”
Bạn thấy sao?