Cái Bẫy Ngọt Ngào [...] – Chương 8

 12

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày thi cấp 4. 

Tôi đứng bên ngoài phòng thi, vừa uống sữa đậu nành vừa cố gắng ôn từ vựng trong những phút cuối cùng. 

Đột nhiên, có thứ gì đó vụt qua trước mặt. 

Tôi ngẩng đầu lên. 

Sao tôi cảm thấy cái này quen quen, giống như đã gặp ở đâu đó? 

Là con khủng long nhỏ kia! 

Tôi lại chiều cao của chủ nhân chiếc ba lô, cảm giác... Cũng giống như trong camera. 

Tôi bước lên trước, tôi kéo ấy lại, đi thẳng vào vấn đề:

“Bạn học, có phải vào khoảng chín giờ tối hôm nào đó, ở cửa khu nữ sinh, đã ném đồ vào người khác không?” 

Chàng trai chỉ ngẩn ra một giây khi bị tôi kéo lại.

Sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, ấy gần như gật đầu ngay lập tức, trả lời: “Đúng là tôi.” 

“Cảm ơn đã cứu tôi lúc đó, còn độc thân chứ?” 

“Đúng thế.” 

“Vậy chúng ta có thể thêm WeChat không? Tôi muốn cảm ơn một cách đàng hoàng.” 

Tôi tuyệt đối không phải muốn thêm ấy đẹp trai đâu, chỉ là tôi muốn báo đáp ấy bằng cách… Lấy thân báo đáp thôi. 

“Được chứ.” 

Á á á á á, nụ của trai nhỏ thật ấm áp!

Sao tôi lại cảm thấy mùa xuân như đã trở lại nhỉ? 

Ngoại truyện 

Chu Mộ Thiên 

01 

Gần đây tôi luôn gặp đó ở thư viện. 

Không biết tại sao, tôi luôn không thể kiềm chế muốn lén ấy. 

Hình như ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi cấp 4. 

Hôm nay ấy mặc một chiếc váy rất đẹp, như một nàng tiên nhỏ. 

Dáng vẻ ấy sầu não khi không bài cũng rất đáng

Sao lại có con trai đến bắt chuyện với ấy? May mà ấy từ chối rồi. 

02 

Hình như ấy luôn một mình, chắc là... Không có trai nhỉ? 

Tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm định quen với ấy. 

Tôi theo sau ấy ra khỏi thư viện, thấy ấy sắp vào khu ký túc xá. 

Tôi bước nhanh ba bước thành hai bước để chặn ấy lại. 

Đột nhiên, tôi thấy hình như ấy đang ôm một chàng trai? 

Tôi dừng lại. 

Hóa ra ấy đã có trai rồi. 

Tôi vừa định quay đi, chợt thấy ấy hình như đang chống cự. 

Có gì đó không đúng! 

Tôi chai Coca-Cola vừa mua trong tay, cân nhắc một chút, nhắm vào lưng chàng trai kia. 

Một tiếng “bộp” thật to. 

Tôi biết mình đã ném trúng. 

Tôi ấy vùng ra chạy vào khu ký túc xá, rồi chàng trai kia rời đi xong mới đi khỏi.

03

Ngày hôm sau, ngày thứ hai, ngày thứ ba…

Cô ấy đã không đến thư viện nhiều ngày rồi.

Mỗi ngày tôi đều lang thang trong thư viện để tìm ấy, cho đến ngày trước kỳ thi cấp 4 vẫn không thấy ấy.

Tôi cảm thấy có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại ấy nữa.

Vào ngày thi cấp 4, tôi ôm hy vọng cuối cùng đến phòng thi.

Tôi vừa định xung quanh, cố gắng tìm bóng dáng của ấy.

Bỗng nhiên, có người kéo tôi lại.

Tôi quay đầu , là ấy!

Cô ấy biết tôi đã cứu ấy!

Cô ấy còn hỏi có phải tôi độc thân không, muốn thêm WeChat tôi!

Vui quá đê! Cuối cùng tôi cũng có hy vọng rồi!

Tôi âm thầm hạ quyết tâm trong lòng: Tôi nhất định phải theo đuổi ấy.

Tôi muốn ở bên ấy đi qua những mùa xuân tiếp theo!

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...