Cái Bẫy Ngọt Ngào [...] – Chương 5

Đóng cửa lại, Cố Mông nhỏ giọng hỏi tôi, “Tiếp theo phải sao?” 

"Đưa ta lên giường, rồi cởi quần áo cho ta, chỉ để lại một cái quần lót. Sau đó chụp vài bức ảnh khỏa thân của ta, rồi chụp vài bức ảnh chung của hai người, chụp xong thì chúng ta đi."

Cố Mông dấu OK với tôi, rồi lại đi vào trong. 

Qua hơn mười phút, Cố Mông cầm điện thoại đi ra, dùng khẩu hình với tôi "Xong rồi".

Rời khỏi khách sạn với tâm trạng hài lòng, chúng tôi tìm một quán bar nhỏ để ăn mừng chiến thắng hôm nay. 

Sau vài ly rượu, đôi mắt đẹp như hoa đào của Cố Mông trở nên mơ màng. Đôi mắt lấp lánh như chứa cả một hồ nước mùa thu, chỉ cần liếc là đã toát lên vẻ quyến rũ, khuôn mặt trắng trẻo cũng hơi hồng hồng.

Tôi không thể kiềm chế mà lại gần bên Cố Mông, ôm lấy ấy với ánh mắt có phần si mê. 

"Mông Mông, cậu thật sự xinh đẹp, giá mà tôi là con trai thì tốt, như tôi có thể theo đuổi cậu." 

Cố Mông xoa đầu tôi, trong giọng có chút tự giễu và bất lực: “Xinh đẹp thì có ích gì, đương cũng chỉ toàn rắc rối." 

Nhìn vẻ mặt thất thần của Cố Mông, lần đầu tiên tôi nhận ra lúc trước ấy quyết định giúp tôi có thể không chỉ đơn thuần là vì sự quan tâm của bè hay tính cách hào hiệp của ấy. 

Phát hiện ấy có chút buồn bã, tôi vội vàng chuyển chủ đề. 

"Những bức ảnh cậu chụp lúc nãy đâu? Cho tôi xem với." 

Cố Mông hồi thần, đưa điện thoại cho tôi. 

Tôi nhăn mặt ghét bỏ vào bức ảnh của Tô Cẩn. Mặt ta đỏ bừng, say khướt như chết. 

"Bây giờ tôi định chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi cho ta luôn, như sáng mai ta vừa mở mắt đã thấy. Tôi đoán chắc chắn tâm trạng của ta lúc đó sẽ cực kỳ đỉnh nóc." 

"Được rồi, cậu cứ gửi đi, tôi đã gửi tất cả ảnh cho cậu qua WeChat rồi." 

Nhận ảnh, đầu tiên tôi che mặt Cố Mông trong bức ảnh chung, rồi gửi cho ta một loạt ảnh nude và ảnh mập mờ của Tô Cẩn. 

Tiện thể tôi chỉnh sửa một đoạn văn đầy cảm thể hiện sự tức giận sau khi biết trai mình phản bội, kiên quyết đòi chia tay. 

"Hôm qua tôi không đến nhà hàng, bỏ rơi là lỗi của tôi, tôi không ngờ lại chuyện này. Anh khiến tôi thất vọng quá! 

Tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho việc phản bội, chia tay đi. 

Còn nữa, nhớ chuyển lại cho tôi tất cả số tiền mà tôi đã chi cho trong thời gian nhau. 

Tôi tính sơ qua đã hơn 14.000 rồi, giảm giá cho , chuyển cho tôi 12.000 là . Dù sao trong thời gian đương cũng chi cho tôi chưa đến 2.000 đâu. 

Anh không chuyển cũng , nếu thì những bức ảnh này và đoạn văn lên án của tôi sẽ cùng xuất hiện trên vòng bè của tôi, trong nhóm học cấp ba của chúng ta và trên confession của ở đại học." 

Gửi xong, tôi hô to một tiếng đã đời. 

Cố Mông vào điện thoại của tôi, đột nhiên đánh tôi một cái. 

"Cậu thật sự đã tiêu nhiều tiền thế này cho tên khốn đó hả chị em, hồi đó cậu nghĩ gì thế? Yêu đương mà lại cuồng nhiệt như !" 

"Đúng , tôi cũng cảm thấy chắc lúc đó tôi mụ mị, bị ma xui quỷ khiến. May mà bây giờ tôi đã tỉnh táo, cậu cũng thấy giờ tôi đang bắt ta trả lại tiền còn gì?" 

"Anh ta có thể ngoan ngoãn chuyển tiền cho cậu không?" 

Cố Mông hỏi với vẻ không tin tưởng. 

"Yên tâm, dù sao thì chúng tôi cũng đã bên nhau một thời gian dài, vẫn có chút hiểu biết về nhau. 

Với tính cách chết vì sĩ diện của ta, chắc chắn ta không thể chấp nhận việc ảnh khỏa thân của mình bị phát tán trên mạng. 

Hơn nữa, chuyện ta bắt cá hai tay trước đó đã khiến ta bị khinh bỉ trong trường học rồi. Vì lần này ta sẽ không dám mạo hiểm, không muốn thêm rắc rối. 

Anh ta chỉ có thể không cam lòng lại bất lực chuyển tiền cho tôi thôi." 

Cố Mông nghe xong gật đầu liên tục, không nhịn mà giơ ngón tay cái cho tôi. 

"Giỏi lắm, chiêu này khiến chị em phục sát đất." 

"Thường thôi, chỉ dùng khoảng 5% trí thông minh thôi mà." 

Tối hôm đó, sau khi hoàn thành tất cả kế hoạch, tôi cảm thấy đặc biệt thư giãn, hiếm khi nở một nụ thật sự từ đáy lòng. 

Tất cả những ấm ức và đau khổ trong thời gian qua cũng giải tỏa theo tin nhắn đã gửi đi. 

 

07

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang mơ màng ngủ, cảm thấy điện thoại rung mạnh. 

Ban đầu tôi chưa kịp phản ứng, sau khi nghĩ ra điều gì đó, tôi bật dậy, mở điện thoại. 

Đúng là tin nhắn của Tô Cẩn. 

"Noãn Noãn, ta không có gì xảy ra cả." 

"Hôm qua đợi em ở nhà hàng đến hơn chín giờ mà vẫn không thấy em. Rồi đó tự đến bắt chuyện với , đã từ chối ta ngay, mình đã có , không phải tôi đi tìm ta.”

Lại thần điêu đại hiệp rồi, rõ ràng là ta đợi tới bảy giờ đã định đi, mà còn ở đây xây dựng hình tượng nhân vật si chờ đến hơn chín giờ.

Sao ta lại không biết xấu hổ đến ?

Anh ta còn dám đã từ chối, đáng ra tôi nên chụp lại cái bộ dạng thèm thuồng của ta hôm qua.

"Noãn Noãn, thật sự không ngoại , em phải tin . Hay trong mắt em là người không có ý chí, dễ dàng bị cám dỗ như ?"

Phải hay không trong lòng không tự hiểu à? Còn phải hỏi tôi nữa?

"Noãn Noãn, em hãy nghe giải thích đi, mà tại sao hôm qua em không đến nhà hàng? Anh đã đợi em rất lâu ở đó, nhắn tin gọi điện em cũng không trả lời."

"Noãn Noãn, không muốn chia tay với em, cũng sẽ không chia tay."

Nhìn cuối cùng ta cũng có vẻ như đã xong, tôi bắt đầu nhập chữ.

"Đầu tiên, đó không có gì xảy ra, sao người ta lại có ảnh nude của và những bức ảnh mập mờ của hai người?

Thứ hai, từ chối đó, sao ấy lại đi cùng về khách sạn?

Buồn nhất là còn không biết xấu hổ hỏi tôi là người như thế nào trong lòng tôi? Những bức ảnh này rành rành ra đấy, không tự biết sao?

Hay là nghĩ tôi vào thành một đứa thiểu năng trí tuệ? Anh gì tôi cũng sẽ tin à?"

"Noãn Noãn, không có ý đó, em hãy nghe giải thích."

"Tôi không muốn nghe nhảm nữa, chúng ta không có gì để .

Bây giờ là 10 giờ sáng, nếu trước 11 giờ tôi vẫn không thấy chuyển tiền, tôi sẽ đăng những bức ảnh này lên mạng. Đến lúc đó đừng trách tôi mất mặt trước bè và đồng nghiệp."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...