Cái Bẫy Ngọt Ngào [...] – Chương 3

03

Tôi ngửa bài với Bạch Vi, với ấy rằng trai của tôi chính là trai của ấy. Tôi cũng thẳng thắn việc ban đầu thêm WeChat của ấy là có mục đích, để xem ấy có biết về sự tồn tại của tôi không. 

Tin nhắn gửi đi, một thời gian lâu bên Bạch Vi vẫn im lặng. 

Tôi không thấy vẻ mặt của ấy, tôi đoán trạng thái lúc này của ấy không tốt hơn khi tôi lần đầu thấy hai người họ là bao. 

Hôm đó, thỉnh thoảng khung tin nhắn lại hiện chữ "đang nhập", mãi không có tin nhắn nào gửi đến. 

Cho đến hơn mười giờ tối, khi tôi đang lướt điện thoại, bỗng nhiên nhận một tin nhắn: “Bà thế nào chứng minh mình là của Tô Cẩn?” 

Tôi lập tức quay lại WeChat, gửi ngay tất cả các bức ảnh mình và Tô Cẩn từng chụp cùng nhau trong album điện thoại, cùng với những ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện mà tôi chuẩn bị từ trước. 

Sau một thời gian dài, Bạch Vi mới gửi tin nhắn đến: “Tôi không biết ta đã có trước khi theo đuổi tôi, ta mình độc thân.” 

“Tôi biết.” 

“Bà dự định xử lý thế nào? Anh ta đã lừa cả hai chúng ta, không thể dễ dàng tha thứ cho ta như .” 

Phản ứng của Bạch Vi khiến tôi thực sự bất ngờ. Tôi còn tưởng rằng ấy sẽ không chấp nhận ngay. sau đó sẽ bênh vực cho thằng đểu đó. 

Dù sao lúc đó tôi cũng mất vài ngày mới bình tĩnh trở lại. 

Bây giờ lại, chị nhỏ vừa đẹp vừa quách tỉnh, điều này bớt cho tôi không ít việc. 

“Bà đã tìm Tô Cẩn chưa?” 

“Chưa, sau khi bà gửi tin nhắn cho tôi chiều qua, bà với Tô Cẩn hôm nay mình không khỏe nên không gặp ta. Chắc hiện giờ ta vẫn đang hả hê vì đã lừa chúng ta.” 

"Vậy thì tốt, như chúng ta có đủ thời gian để chuẩn bị." 

Tôi gọi điện thoại cho Bạch Vi. Trong cuộc gọi, tôi chi tiết về kế hoạch của mình. Trước khi ngắt máy, tôi còn lo đến lúc đó ấy sẽ mềm lòng, không yên tâm hỏi một câu:

"Bà nghĩ như có quá đáng không?" 

“Không, tôi thấy bình thường mà. Thằng khốn đó đáng chịu sự trừng .”

Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của ấy, tôi cũng cảm thấy yên lòng. 

Sáng ngày hôm sau, tôi chưa kịp tỉnh ngủ thì điện thoại rung liên tục. 

Tôi mở WeChat ra xem, là tin nhắn từ Bạch Vi.

Bạch Vi đúng là không hề chần chừ. Tối qua vừa xong kế hoạch, ngay từ sáng sớm hôm nay ấy đã thực hiện. 

Cô ấy chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa mình và Tô Cẩn.

Bạch Vi tìm bức ảnh chụp chung của chúng tôi trên tài khoản phụ của Tô Cẩn (thực ra là tôi đã chọn vài bức từ những bức ảnh mà Tô Cẩn đăng lên mạng và gửi cho ấy).

Còn thông tin và ảnh của sinh viên Tô Cẩn đều đăng lên tường confession của trường bọn họ.

Thực sự còn mạnh tay hơn cả kế hoạch của tôi. 

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, dưới bài đăng đã có hàng nghìn bình luận và lượt thích. Phần lớn đều là chỉ trích Tô Cẩn, ta là thằng tồi, chỉ có một vài người đứng ra giải thích giúp ta cũng lập tức bị chửi bới thậm tệ.

Từ đó, không ai dám lên tiếng bênh vực Tô Cẩn dưới tường confession.

Lần này coi như ta đã chết trong đất trường, mất luôn quyền kén vợ kén chồng trong ba năm tới.

Tôi càng xem càng vui, cuối cùng không nhịn lớn trên giường, không ngừng gửi vài biểu tượng ngón tay cái cho Bạch Vi.

"Anh ta coi như xong ở trường chúng tôi rồi, chắc không ai muốn đương với ta nữa đâu. Chắc chắn ta sẽ quay lại tìm bà, tiếp theo chỉ còn chờ bà thôi."

"Yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Tôi chỉ sợ ta không quay lại tìm tôi cơ. 

Tô Cẩn, cuối cùng cũng đến lượt cảm nhận cảm giác bị người thân thiết bỡn là như thế nào rồi. 

 

04

Thời gian Tô Cẩn quay lại tìm tôi còn sớm hơn tôi dự đoán.

Ngày hôm sau vụ việc tường confession xảy ra, ta đã bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi.

Ban đầu, tôi giả vờ không thấy để muốn cho ta một bài học, kết quả ta gọi cho tôi liên tục như điên. 

Có vẻ như cú sốc lần này thực sự không nhỏ, Tô Cẩn gấp gáp muốn tìm tôi để kể khổ.

Tôi gửi một tin nhắn cho Bạch Vi trước, hỏi về hình diễn biến của sự việc.

Bạch Vi cho tôi biết sau khi vụ việc tường confession bùng lên, đã thu hút sự ý của trường.

Sau đó Tô Cẩn còn bị đưa vào văn phòng trường để giáo dục phê bình, sự việc này cũng đã lan truyền rầm rộ.

Tôi biết ngay mà, hóa ra ta còn bị trường phê bình, bảo sao lại sốt ruột như

Khi Tô Cẩn gọi cho tôi lần thứ ba, tôi cố gắng nén lại tiếng thỏa mãn của mình, rồi hạ thấp giọng, từ từ nhấn nút nghe. 

"Noãn Noãn, sao giờ em mới nghe điện thoại ? Anh đã gửi cho cậu mấy chục tin nhắn, gọi vài cuộc, còn tưởng em gặp chuyện gì rồi chứ!"

Ôi, cái giọng điệu sốt sắng này xem, nếu không biết những chuyện dở hơi của ta gần đây thì tôi đã tin rồi!

"Hôm nay em học cả buổi chiều, giáo viên môn đó rất khó tính, nhất định phải tắt điện thoại nộp lên, nên không thể trả lời kịp. Em xin lỗi nhó, để iu lo lắng rùi!"

Nói xong hai chữ " iu", tôi không nhịn mà nôn khan trong im lặng. Trong lòng cũng âm thầm cho mình một cái ngón tay cái, sự hy sinh của tôi lớn lao quá, thật không dễ dàng gì.

Thực sự là tội cho kỹ năng dối kém cỏi của tôi bị Tô Cẩn ép phải tiến bộ nhanh chóng, giờ dối mà không cần kịch bản, mặt không đổi sắc mà tim không đập nhanh.

"Thế hả? Vậy cũng không thể trách Noãn Noãn . Ừm, dạo này em có bận không Noãn Noãn?"

"Không bận lắm, sao ? Em nghe giọng có vẻ không vui, gần đây có chuyện gì không hay à?"

Tôi nén giọng lại, giả vờ quan tâm hỏi. Giọng muốn ngọt bao nhiêu thì ngọt bấy nhiêu, bảo đảm khiến ta cảm nhận 200% cảm (không tồn tại) dạt dào (sự khinh bỉ) của tôi. 

"Vậy thì đến thăm em nhé? Dạo này không bận lắm, cũng không có tiết học nào, vừa lúc có thể qua bên em ở vài ngày. Cũng đã lâu bọn mình không gặp rồi, nhớ em quá đi!" 

Nghe lời tỏ "tràn đầy thương" của Tô Cẩn, tôi cảm thấy ghê tởm đến nỗi nổi da gà. Tài năng diễn xuất này mà không đi diễn viên thật là đáng tiếc. 

Vậy mà tôi còn phải giả vờ ngạc nhiên đáp lại ta: “Thật sao? Thế thì tuyệt quá, khi nào đến?" 

"Ngày mai sẽ đến, nên phải phiền Noãn Noãn giúp khách sạn vài ngày. Cứ đặt chỗ khách sạn lần trước em đặt giúp để ở là rồi.” 

Anh ta không nhắc đến thì tôi còn không tức giận đến , vừa nhắc là tôi thật sự có thể bị mình của trước kia tức chết. 

Cái thằng khốn Tô Cẩn này, là đến thành phố A để gặp tôi, mỗi lần đến đây, ngoài tiền vé máy bay ta tự móc túi trả thì mọi chi phí ở đây từ khách sạn, ăn uống vui chơi đều do tôi bao. Thậm chí tiền đi về của ta mỗi lần cũng là tôi chi. 

Thật trớ trêu, trước đây tôi chìm đắm trong cảm vì Tô Cẩn sẵn lòng chạy xa như , bỏ ra thời gian dài để gặp mình, còn cảm thấy việc mình chi tiêu chút ít không đáng gì. Lần nào tôi cũng đặt cho ta khách sạn 4 sao, một đêm cũng hơn 300. 

Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự là một kẻ ngu ngốc, không biết trong lòng ta đang nhạo tôi ngốc nghếch thế nào đây? 

Giờ tôi đố ta lừa tiền tôi nữa đấy. Không chỉ , tôi cũng sẽ đòi lại những khoản tiền trước đây từ ta. 

"Anh , thực ra là như thế này, tháng này tiền sinh hoạt bố cho em bị giảm. Giờ tiền em chỉ đủ ăn ở căng tin mỗi ngày thôi, nên có lẽ lần này phải để tự đặt khách sạn, em đã gửi tên khách sạn cho qua WeChat rồi đấy." 

Bên kia điện thoại rõ ràng im lặng một lúc. Với sự hiểu biết của tôi về tính keo kiệt của Tô Cẩn, chắc chắn giờ ta đã bực bội không chịu nổi. 

Khoảng vài giây sau, bên kia phát ra một tiếng thở dài, rồi tôi nghe thấy giọng Tô Cẩn bất đắc dĩ : “Được rồi, ai bảo nhớ em quá, nhất định phải đến gặp em chứ!" 

"Ừm ừm, lắm. Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau nhé, bye bye !" 

Cuộc gọi vừa kết thúc, tôi lập tức thu lại nụ giả tạo trên mặt. 

Không thể không , chiêu trò lừa gạt phụ nữ của Tô Cẩn thật sự rất xuất sắc. Chiêu này nối tiếp chiêu kia, chẳng trách trước đây tôi bị ta lừa cho xoay mòng mòng. 

Chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai sẽ gặp thằng đàn ông tồi đó, tôi không hỏi bắt đầu mong đợi. 

Cuối cùng kế hoạch mà tôi đã tưởng tượng vô số lần cũng có thể thực hiện. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...