Tôi ngồi trên máy bay hơn ba tiếng, rồi đi tàu điện ngầm hơn một tiếng, vội vã đến dưới ký túc xá của trai ở thành phố khác.
Hai tiếng sau, tôi thấy ta và một vui vẻ đi về phía mình. Trong lúc trò chuyện, ta còn không quên giúp ấy vén mái tóc rủ xuống mắt.
Phản ứng đầu tiên của tôi là lao tới cho ta nếm mùi quy tắc bàn tay phải.
01
Tôi và Tô Cẩn quen nhau từ hồi trung học, sau khi kỳ thi đại học kết thúc thì chính thức bắt đầu hẹn hò.
Khi điểm thi công bố và điền nguyện vọng, do điểm của tôi cao hơn ta 100 điểm, chúng tôi không thể cùng nhau học ở một thành phố.
Vì , tôi đã ở nhà lo lắng nhiều ngày, cuối cùng ta đã đến dưới nhà tôi, ôm tôi an ủi.
"Đừng lo, chắc chắn sẽ không các khác, hằng ngày sẽ báo cho em biết lịch trình. Hơn nữa chỉ cần ngồi máy bay hơn ba tiếng là có thể đến thăm em, cuối tuần có thời gian sẽ đến gặp em."
Lúc đó, tôi chỉ gật đầu ôm Tô Cẩn, ta không biết tôi vui đến thế nào khi nghe những lời đó.
Rất nhanh đã đến tháng 9, chúng tôi đến hai thành phố khác nhau, chính thức bắt đầu xa.
Trong nửa năm đầu, Tô Cẩn thực sự như đã , mỗi ngày đều báo cho tôi biết lịch trình.
Sáng dậy, tôi có thể thấy ta gửi tin nhắn “Chào buổi sáng”.
Tối trước khi đi ngủ, tôi cũng nhận "Chúc ngủ ngon".
Ban ngày, Tô Cẩn sẽ chia sẻ với tôi bữa sáng, bữa trưa và bữa tối của mình cũng như những câu chuyện thú vị trong cuộc sống.
Thỉnh thoảng, khi Tô Cẩn gặp các trên đường hỏi xin WeChat cũng sẽ chủ với tôi. Anh ta nhấn mạnh khi đó đã rất rõ với rằng mình có người rồi, và không đồng ý thêm thông tin liên lạc.
Mặc dù tôi thường phàn nàn là Tô Cẩn không cần thiết phải kể cho tôi mọi chuyện.
Nhưng tôi vẫn vui vẻ tận hưởng cảm giác an toàn mà ta mang lại cho tôi.
Vậy mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là sau hai tháng học kỳ 2 năm nhất.
Tin nhắn của Tô Cẩn từ chi tiết từng chuyện nhỏ, giờ chỉ còn lại "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon", thỉnh thoảng xen kẽ vài câu chuyện thú vị.
Giờ đây, ngay cả "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon" cũng không phải ngày nào ta cũng gửi.
Và mỗi khi tôi gọi điện thoại cho Tô Cẩn, không phải ta không nghe rồi nhắn lại gần đây rất bận, khi nào có thời gian sẽ tìm tôi; thì cũng chỉ chuyện chưa vài phút đã bảo có việc phải cúp máy.
Cảm giác mách bảo tôi rằng có thể Tô Cẩn đã cắm sừng mình.
Nhưng tôi vẫn giữ một chút hy vọng, nghĩ rằng phải tận mắt thấy mới tin.
Vì , vào thứ Ba không có lớp, tôi đặt vé máy bay gấp đến thành phố của Tô Cẩn.
Và rồi, sau khi ngồi máy bay hơn ba tiếng, đi tàu điện ngầm hơn một tiếng, và chờ dưới ký túc xá của ta hai tiếng, tôi thấy ta và một có hành thân mật, vui vẻ.
Trông họ giống như một cặp đôi đang say đắm.
Phản ứng đầu tiên của tôi thực sự là muốn lao tới tát ta một cái, rồi chất vấn tại sao lại như ?
Rõ ràng chúng tôi chỉ mới nhau hơn nửa năm, rõ ràng cách đây một tháng Tô Cẩn mới đến thành phố của tôi, chúng tôi còn cùng nhau xem phim, đi dạo. Anh ta còn ôm tôi thân mật và ta nhớ tôi.
Tại sao chỉ mới hơn một tháng trôi qua, ta đã có thể tự nhiên dịu dàng với một khác như ?
Ánh mắt còn mang theo sự chiều chuộng mà tôi đã quá quen thuộc.
Nhưng một chút lý trí còn lại với tôi rằng, dù tôi có chất vấn hay trút giận, ta cũng sẽ không nghĩ rằng tôi vì ta.
Anh ta sẽ chỉ nghĩ rằng tại sao tôi lại trở thành như ?
Cố sự giống như một người phụ nữ chanh chua đanh đá.
Cuối cùng, người mất tự trọng là tôi, và cũng là tôi bị các sinh viên xung quanh bàn tán xôn xao.
Vì , tôi chỉ đứng ở trong góc, họ đi xuống ký túc xá, rồi trai tôi hôn lên trán của khác.
Móng tay mới của tôi bị bấm vào da, rồi gãy "cạch" một tiếng, máu chảy ra từ móng tay.
Đau quá!
Nhưng cũng không bằng một phần mười nỗi đau trong tim.
Có lẽ đã trôi qua khoảng mười phút, cuối cùng họ cũng chia tay trong sự lưu luyến.
Cô quay người đi về phía tôi, trên mặt ngập tràn hạnh phúc và ngọt ngào đắm chìm trong .
Tôi đứng sững tại chỗ, cảm giác như thấy chính mình trong quá khứ.
Ngay khi đi ngang qua, tôi nghe rõ ấy đang ngân nga một giai điệu, đó là bài hát mà Tô Cẩn thích nhất.
Cuối cùng hy vọng đã tiêu tan, tôi quyết định để Tô Cẩn nhận hình mà tên trai tồi đáng phải nhận.
Tôi lặng lẽ đi theo sau , ấy bước vào một cửa hàng tiện lợi nhỏ, trong lòng nghĩ thầm cơ hội đã đến.
Tôi quyết định tắt điện thoại, rồi lấy bừa một gói băng vệ sinh. Khi thanh toán, tôi tiến lại gần bên cạnh, giả vờ ngại ngùng hỏi:
"Chào , xin lỗi đã phiền, có thể giúp tôi thanh toán không? Tôi đột nhiên phát hiện mình tới tháng, mà điện thoại lại hết pin tắt nguồn. Tôi cũng không có tiền mặt, về nhà tôi sẽ trả lại cho ."
Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ ngọt ngào : "Được chứ, đưa cho tôi, tôi sẽ thanh toán chung."
Khi ấy giúp tôi thanh toán, tôi lén lút quan sát kỹ ấy.
Dáng người cao ráo, làn da trắng trẻo, gương mặt thanh tú như chỉ tô chút son môi. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc một chiếc váy trắng, đúng là đúng kiểu hình tượng nữ thần trong sáng mà các chàng trai đại học thích.
Cô ấy hoàn toàn khác với tôi.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ lại câu của Tô Cẩn: "Anh thích dáng vẻ xinh đẹp lòng người của em. Ở trước mặt em, trong sáng gì đó không thể sánh bằng.”
Giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn hừ một tiếng: “Hừ, đàn ông."
"Đây, cầm lấy, nhanh đi thay đi."
Cô đưa băng vệ sinh cho tôi, tôi nhận lấy và : "Bạn cho tôi xin số WeChat của nhé, sau khi về nhà tôi sẽ thêm rồi chuyển tiền cho ."
Ban đầu từ chối không đáng bao tiền, không chịu nổi sự kiên trì của tôi, cuối cùng cũng vẫn cho tôi số WeChat.
Sau một ngày mệt mỏi, thực sự tôi đã kiệt sức, chỉ muốn ngã xuống ngay lập tức, tôi vẫn gắng gượng đặt vé máy bay về nhà.
Bởi vì tôi không muốn ở lại thành phố có tên khốn kia thêm đêm nào nữa.
Tôi về đến ký túc xá đã là hơn 12 giờ đêm. Các cùng phòng đều đã ngủ, tôi chỉ rửa mặt qua loa rồi leo lên giường.
Khi gần như ngủ thiếp đi, tôi nhập số WeChat của và gửi cầu kết .
Hoàn thành việc cuối cùng, tôi lập tức ngủ thiếp đi.
Cũng không biết do hôm đó quá mệt hay trong lòng chưa kịp bình tĩnh, suốt cả đêm tôi đều mơ, trong giấc mơ toàn là những kỷ niệm của tôi và Tô Cẩn.
Bạn thấy sao?