8
Minh Thanh cũng đến gần, cùng đứng hai bên Minh Chí Viễn.
Trán Minh Chí Viễn bắt đầu đổ mồ hôi.
“Hai người có thể tránh xa một chút không?”
“Bố cũng căng thẳng à?” Minh Thanh hỏi.
Minh Chí Viễn không đáp, tôi nháy mắt với Minh Thanh.
“Bố con chẳng phải đã rồi sao? Nếu bài, chắc chắn sẽ không căng thẳng, dù có căng thẳng cũng không thể sai.”
Minh Chí Viễn hít sâu, bắt đầu viết, mỗi nét bút đều rất cẩn trọng.
Hai bước đầu ổn, tôi gõ nhẹ lên bàn, thúc giục: “Viết nhanh lên, sao chậm thế, với tốc độ này thì đừng mong ngủ.”
Không ngoài dự đoán, ở bước thứ ba, ấy rơi vào bẫy.
Ngay lập tức, tôi nắm lấy quyển vở của , giọng trầm xuống: “Ai dạy viết thế này?”
Minh Chí Viễn luống cuống giở sách ra xem ví dụ. Tôi gập mạnh sách lại, không cho xem.
“Vừa giảng xong mà đã phải mở sách xem lại? Đầu đúng là đầu lợn thật hả? Rốt cuộc có nghe giảng không đấy?”
“Phần kiến thức này tôi đã giảng ở chương trước rồi, chỉ cần có não là không thể quên .”
Minh Chí Viễn nổi giận, ném bút xuống: “Lâm Kiều, đừng tưởng không biết em đang mượn cớ để khó dễ…”
Tôi xắn tay áo, vung tay đập mạnh hộp bút của xuống bàn.
“Mượn cớ cũng phải có lý do chứ, nếu không sai, tôi có cớ nào để mắng không?”
“Một sai sót cũng không chỉ ra, ai là người bảo đừng ‘yếu đuối’ chứ?”
“Anh gắt lên cái gì? Làm sai thì có tư cách gì mà quát mắng? Viết lại, không đúng thì mai tôi đảm bảo đứng bét lớp.”
Minh Chí Viễn nắm chặt tay, thái dương nổi gân, ngực phập phồng giận dữ: “Lâm Kiều, em đừng có vô lý quá.”
Tôi chống tay vào hông, đưa ngón tay chỉ vào trán , nhấn từng chữ.
“Viết đi, đứng ngẩn ra đấy gì, ngốc sao? Tôi bảo viết!”
Tay tôi nhấn mạnh hơn sau từng từ: “Không biết à? Cái đầu có não để gì, não đi! Nhà họ Minh sao lại sinh ra một kẻ đần độn như chứ?”
Tôi tin rằng Minh Chí Viễn hiểu rõ, từng lời mà tôi đang bây giờ đều là những gì từng với Minh Thanh.
Giọng điệu mỉa mai.
Cử chỉ hạ nhục.
Và những lời lẽ cay độc chà đạp lòng tự trọng.
Minh Thanh đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cô bé nhẹ nhàng kéo tay tôi: “Mẹ, đừng nữa.”
Không để ý đến sự khuyên can của con, tôi cầm sách trên bàn, từng lần vỗ vào đầu Minh Chí Viễn.
“Chẳng phải là không ảnh hưởng đến mình sao? Cứ thể hiện cho tôi xem nào!”
“Không chạm vào da thịt thì không biết đau à?”
“Nếu hôm nay có thể hoàn thành bài này trong trạng này, tôi sẽ nhận thua, sau này không bao giờ can thiệp vào việc dạy con nữa!”
Tôi lại đập cuốn sách mạnh xuống.
“Làm đi, Minh Thanh khóc đến mức này vẫn phải cầm bút viết tiếp. Còn ? Đến cầm bút cũng không nổi nữa sao?”
“Tự còn không , lấy tư cách gì để cầu con tôi như thế?”
Minh Thanh vừa khóc vừa kéo tay tôi.
“Mẹ ơi, xin mẹ đừng giận nữa. Lại là lỗi của con khiến hai người cãi nhau. Con hứa sẽ không bé xé ra to nữa đâu.”
Lời của Minh Thanh như mũi kim đâm sâu vào tim tôi.
Đứa trẻ phải chịu đựng sự bắt nạt, mà giờ lại cầu xin cho kẻ ra nỗi đau ấy.
Bạn thấy sao?