Cách Dạy Con Yêu – Chương 7

7

 

Chẳng bao lâu sau, tin đồn rằng Minh Chí Viễn vẫn giữ vị trí đứng đầu dù không cần ôn bài ở công ty đã lan rộng.

 

Cái mác “thông minh” giờ đây đã dán chặt lên trán của Minh Chí Viễn.

 

Nhờ , sếp của ấy cuối cùng cũng ra tay: chuyển bớt phần công việc từ những người có thành tích thấp sang cho Minh Chí Viễn vì “người có năng lực thì gánh vác nhiều hơn, đó là điều hợp lý”.

 

Từ đó, thời gian việc của Minh Chí Viễn kín lịch, khiến ấy chẳng còn cơ hội học lén lút trong giờ nữa.

 

Đúng lúc đó, tôi cũng ngừng việc “giảm nhẹ bài kiểm tra” và bắt đầu nâng cao độ khó. 

 

Áp lực nhanh chóng đè nặng lên Minh Chí Viễn. 

 

Ban ngày bận không ngừng với công việc, ban đêm ấy phải thức khuya để bắt kịp tiến độ tăng cường của tôi. 

 

Những đêm thức khuya ngày một kéo dài, các kiến thức chưa hiểu càng ngày càng chồng chất.

 

Cuối cùng, trong một lần kiểm tra, Minh Chí Viễn bị trợ lý bỏ xa một khoảng cách lớn, và ấy phải cầu cứu tôi.

 

“Có thể giải thích giúp phần kiến thức quản trị tài chính này không?”

 

Đây chính là câu tôi đã chờ đợi.

 

Thực ra, tôi đã chờ câu này suốt mấy ngày. 

 

Vì vài hôm trước, tôi nhận thấy Minh Thanh có dấu hiệu không ổn; khi tôi hỏi, con bé chỉ gượng để tôi khỏi lo lắng. 

 

Sau khi tôi ép hỏi, con bé mới ra sự thật.

 

Chuyện liên quan đến Như Như. 

 

Như Như đã chứng kiến cảnh Minh Chí Viễn chê bai Minh Thanh và rồi đem kể khắp trường. 

 

Cô bé rằng bố của Minh Thanh chê con ngu ngốc, và còn bảo rằng cái ngu ấy là do “di truyền từ mẹ”. 

 

Như Như còn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện nghe từ lần bố mẹ Minh Thanh cãi nhau, rồi lan truyền nó trong lớp.

 

Thế là Minh Thanh có biệt danh mới: “Thế hệ thứ hai của sự ngu ngốc”. Thêm vào tính cách hơi chậm chạp của Minh Thanh, con bé đã phải chịu sự bắt nạt từ các ...

 

Sau khi biết rõ sự và tìm hiểu mọi khía cạnh, tôi nhận ra rằng có cách để giải quyết, cơn giận với Minh Chí Viễn vẫn chưa nguôi.

 

“Có thể giải thích giúp phần kiến thức quản trị tài chính này không?” 

 

Nghe ấy thế, tôi không thể chờ thêm và bắt đầu “hướng dẫn” ngay lập tức.

 

“Em đã giảng phần này rồi, có thực sự nghe giảng không đấy?”

 

“Lúc đó chưa hiểu hết.”

 

Tôi đập mạnh cuốn sách xuống bàn, giọng đanh lại.

 

“Minh Chí Viễn, có thể nghiêm túc hơn chút không? Phần này dễ thế mà không hiểu nổi là sao? Đầu óc lợn à?”

 

“Kiến thức này, trẻ con năm tuổi cũng hiểu. Đầu bị lừa đá hay sao?”

 

Mặt Minh Chí Viễn đỏ bừng.

 

“Dạy thì dạy, có cần công kích cá nhân không?”

 

Minh Thanh quay đầu lại, lặng lẽ bố mình, không một lời.

 

Tôi chắc chắn lúc đó, cảnh tượng Minh Thanh bị chê bai đã hiện lên trong đầu Minh Chí Viễn.

 

Minh Chí Viễn xấu hổ quay mặt đi.

 

“Không cần em dạy nữa, tự .” Anh đầy giận dỗi.

 

Tôi ấn ngồi xuống: “Chút công kích này còn chịu không nổi, thì sau này ra xã hội sao thích ứng?”

 

“Hồi nhỏ bố ba ngày đánh một trận, giờ nghĩ lại còn biết ơn ông ấy, đúng không?”

 

“Nếu thế, cũng cố gắng chịu đựng đi, sau này sẽ cảm ơn em !”

 

Minh Chí Viễn nghiến răng, nắm chặt bút, cố gắng xây dựng lại tâm lý để chịu đựng và bắt đầu lại từ đầu.

 

Tôi kiên nhẫn giảng sơ lược kiến thức, rồi đưa ra một bài khó để ấy giải.

 

“Làm bài này đi, để em xem có hiểu thật không.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...