5
Như Như tôi và Minh Chí Viễn với vẻ tò mò, rồi chọc vào Minh Thanh.
"Này, bố cậu mẹ cậu ngốc đấy."
Minh Thanh siết chặt tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng tôi.
Minh Chí Viễn cũng nghe thấy, giật mình quay lại, nhanh chóng dụi điếu thuốc để che giấu sự bối rối.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu Minh Thanh để an ủi, từ tốn dắt con đến trước mặt bố Như Như, mỉm .
"Đúng là tôi không thông minh bằng Minh Chí Viễn. Ngày trước, tôi phải học ngày học đêm mới vượt qua kỳ thi thẩm định viên trong một năm. Nhưng giờ đến lượt ấy thi rồi, thấy đấy, ấy vẫn rất thảnh thơi, còn dư thời gian trò chuyện khoác lác nữa cơ."
Bố Như Như lập tức tỏ vẻ hứng thú.
"Anh Minh cũng thi à? Khi nào thi đấy? Liệu có qua nổi không?"
Minh Chí Viễn vội đáp qua loa rồi bước lên xe, lỡ miệng trách tôi.
"Sao em lại đi kể hết mọi chuyện ra ngoài thế?"
Tôi chưa kịp đáp lại, Minh Chí Viễn đã ngậm miệng, nhận ra mình không còn gì để .
Tôi không lớn chuyện, buổi tối còn nấu một bữa ăn thịnh soạn, chủ mở đường cho ấy xuống thang, rằng gia đình nên hòa thuận, tránh mâu thuẫn không cần thiết.
Minh Chí Viễn liền chấp nhận, chỉ trách Minh Thanh tượng trưng đôi câu, bảo chuyện hôm trước cứ cho qua. Anh ấy nghiêm túc nhắc nhở con:
"Sau này học hành phải chăm chỉ hơn, chịu khó não."
"Với lại, khi bố mẹ phê bình, con đừng có dễ bị tổn thương. Chuyện chẳng to tát gì mà khóc lóc gì, để rồi mọi người đều không vui."
Nghe xong, tôi ra hiệu cho Minh Thanh.
"Bố con đúng đấy, chúng ta đã thống nhất rồi, sau này ai cũng không phép 'yếu đuối'."
Minh Chí Viễn gật đầu đầy đồng .
Tôi tiếp lời: "Vậy quyết định đi, tối nay sẽ học cùng với Minh Thanh, gương cho con để con thấy thế nào là học hành nghiêm túc."
---
Minh Chí Viễn đã bị đẩy vào thế chẳng thể từ chối.
Hơn nữa, tối đó tôi đã giao bài tập về nhà, ấy không học thì mai lên lớp khó mà tỏ ra thông minh hơn cấp dưới .
Sau bữa cơm, trong phòng việc, Minh Chí Viễn và Minh Thanh mỗi người ngồi một bàn bắt đầu hành trình học tập cùng nhau.
Tôi, với vai trò là giảng viên, đương nhiên phải có mặt tại phòng học.
Minh Thanh đang ôn tập lại các bài sai, nên tạm thời không cần tôi hỗ trợ, vì tôi tập trung vào Minh Chí Viễn.
Tôi đứng yên lặng sau lưng , chăm dõi theo từng nét bút của .
Minh Chí Viễn quay đầu lại.
"Sao cứ ? Anh tự ."
Tôi bình thản đáp: "Anh cứ đi, em xem thử xem nắm vững bài học đến đâu."
Minh Chí Viễn nhăn mặt, có vẻ cảm thấy huống này khá quen thuộc, nên đành nhịn không gì thêm.
Anh quay lại tiếp tục bài, tác rõ ràng trở nên cẩn thận hơn nhiều. Dù , tôi vẫn nhanh chóng phát hiện ra một lỗi và lập tức nghiêm giọng quát.
"Anh đang viết cái gì thế này?"
Minh Chí Viễn ngạc nhiên quay lại.
"Sao lại ? Anh đang tính giá trị hiện tại của niên kim mà."
Tôi đặt tay lên quyển vở của , nghiêm nghị hỏi từng chữ một:
"Anh chắc chắn là giá trị hiện tại của niên kim tính như thế này sao?"
Mặt Minh Chí Viễn đỏ bừng, vội vàng gạch ngang phép tính sai.
"À, chắc là đầu óc lơ mơ một chút, lại…"
Chưa để hết câu, tôi giật phăng quyển vở của , xé mạnh trang đó.
"Viết lại đi."
"Điểm kiến thức này trợ lý của đã nắm chắc trên lớp rồi, đầu bị lừa đá hay sao mà viết ra thế này?"
Bạn thấy sao?