10
Bài kiểm tra hôm đó xoay quanh những kiến thức đã học hôm trước, các câu hỏi có thêm phần biến hóa và mở rộng.
Để đạt điểm cao, phải không chỉ nắm kiến thức mà còn biết ứng dụng linh hoạt.
Rõ ràng, Minh Chí Viễn không có đủ thời gian để luyện tập phần này.
Ngược lại, nhóm nghiên cứu sinh vừa ra trường thì đã khéo léo lấy trước từ tôi bộ bài tập luyện đặc biệt cho từng chủ đề.
Dựa trên kết quả bài , có thể thấy tất cả mọi người trừ Minh Chí Viễn đều đã hoàn thành bộ bài tập này.
Có lẽ họ nghĩ rằng tôi đã đưa cho Minh Chí Viễn bộ bài tập này, hoặc cũng có thể vì tính cách “ghét sự ngu ngốc” của nên không ai muốn chia sẻ.
Kết quả không ngoài dự đoán: Minh Chí Viễn xếp cuối.
Những lời bàn tán vang lên khắp nơi.
“Sao có thể thế , tổng giám Minh thông minh lắm mà, chắc ấy cố ý nhường thôi.”
“Đúng rồi, chẳng qua là nhường cho chúng ta thôi, nếu không thì sao tổng giám Minh lại rớt thê thảm như , thậm chí còn không qua nổi điểm sàn.”
“Thật ra, ấy không học hành vất vả như tụi mình, nên cũng dễ hiểu khi một lần không đạt, 56 điểm cũng bình thường mà.”
Dù dư luận có thế nào, vẫn phải hoàn thành phần việc vệ sinh.
Nghe hôm đó, Minh Chí Viễn cầm cây lau đi quét dọn, vừa đi vừa bị đồng nghiệp chọc ghẹo.
Tin tức “tổng giám Minh đứng chót phải dọn vệ sinh” lan ra khắp công ty, khiến mọi người hào hứng kéo đến xem, không ai giúp đỡ.
Mọi người nửa nửa thật: “Chúng tôi không giúp đâu, tổng giám Minh. Anh học một lần là xong rồi, còn chúng tôi tranh thủ lúc dọn dẹp để học thêm chút nữa.”
“Đúng đó, tổng giám Minh mà thi trượt là chuyện nghìn năm có một. Sau này chắc chẳng có cơ hội như nữa đâu, để chúng tôi tận hưởng cảm giác này đi!”
Tối hôm đó, khi về nhà, gương mặt Minh Chí Viễn trông thật khó coi.
Không chỉ vì chuyện lau dọn mà còn vì một số tin đồn đã lan khắp công ty.
Khi Minh Thanh đã ngủ, Minh Chí Viễn lại bước đến chỗ tôi, dập tắt điếu thuốc.
“Trong công ty truyền rằng tôi học đến hai ba giờ sáng mỗi đêm, có phải em đã tung tin đó không?”
“Còn nữa, người ta tôi ngu như lợn, phải học vụng trộm mới gượng . Chẳng phải cũng là do em kể ra sao?”
Tôi thản nhiên mỉm .
“Sao ? Hình tượng của sụp đổ rồi sao? Không tiếp tục ‘chứng ghét sự ngu ngốc’ nữa à?”
Minh Chí Viễn buồn bã dựa vào ghế, tay bóp chặt thái dương, mặt đầy vẻ không hiểu.
“Chỉ vì tôi nổi giận với Minh Thanh thôi sao? Nhưng việc tôi bị ảnh hưởng danh tiếng ở công ty thì có lợi gì cho em chứ?”
Tôi chỉnh lại sắc mặt, lạnh lùng Minh Chí Viễn.
“Nghe đây, Minh Chí Viễn.”
“Thứ nhất, bố của Như Như, cái loa phát thanh của cả khu, có bà con chung với ở công ty. Anh thử đoán xem ai là người lan truyền mấy lời đồn đó.”
“Thứ hai, thật sự nghĩ việc nổi giận với Minh Thanh là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể sao?”
Tôi ném điện thoại cho Minh Chí Viễn.
“Hôm nay, mới nghe vài lời đồn đại ở công ty mà đã không chịu nổi. Vậy có biết Minh Thanh đã phải chịu bao nhiêu uất ức ở trường chỉ vì không?”
Minh Chí Viễn lập tức ngồi thẳng dậy, bắt đầu xem các tin nhắn trên điện thoại của tôi.
“Chuyện gì đã xảy ra?” hỏi.
Phải thừa nhận rằng, ngoài việc hay nổi nóng với Minh Thanh, trong nhiều chuyện khác, ấy vẫn tròn bổn phận của một người cha.
Sau khi đọc xong đoạn tin nhắn giữa tôi và phụ huynh của Minh Thanh, tôi kể lại toàn bộ những gì mà con bé đã chịu đựng trong suốt một tháng qua ở trường.
“Chỉ vì xấu Minh Thanh trước mặt bố Như Như, chỉ vì không biết giữ ý, mà giờ đây Minh Thanh bị gọi là ‘thế hệ thứ hai của sự ngu dốt.’”
Bạn thấy sao?