Cách Chia Tay Đầy [...] – Chương 2

Tôi chằm chằm vào cánh cửa phòng, không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Anh đang ở đâu thế?”

Bên kia ngập ngừng một chút:

“Sao thế?”

“Không dám à?”

Điện thoại vang lên một trận âm thanh ồn ào, giọng của Hứa Trì truyền đến đứt quãng:

“Anh có gì mà không dám ? Trương Sơ Nhụy, em có thể đừng lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ không…”

Đúng lúc đó, Hứa Trì từ trong phòng bước ra và thấy tôi.

Anh cất điện thoại, đi về phía tôi.

“Sao em lại ở đây?”

“Anh đến , tại sao em lại không thể đến?”

【Nữ phụ lại bắt đầu rồi, nếu ấy chịu chuyện đàng hoàng thì đâu đến nỗi càng đẩy nam chính càng xa.】

【Cũng chẳng cách nào khác, hai người họ không phải cặp chính thức, nên sớm muộn cũng sẽ bỏ lỡ nhau vì đủ thứ lý do.】

【Thật ra, cũng không thể trách nữ phụ nổi nóng, là do nam chính thiếu thành thật. Nếu đã nhau, thì dù có chuyện gì cũng nên cùng nhau bàn bạc. Trong mối quan hệ này, nữ phụ đã mất đi cảm giác an toàn, nam chính lại không hề nhận ra.】

Tôi giận dữ trừng mắt , vẻ mặt không cam lòng, không chịu yếu thế.

Thấy , Hứa Trì lại bật .

“Được rồi rồi, là lỗi của .

Em đợi một lát, lát nữa đưa em về.”

Không kịp suy nghĩ, tôi buột miệng ra:

“Không giới thiệu cho em quen một chút à?”

Nói xong, ngay cả tôi cũng giật mình.

Rốt cuộc tôi đang ?

Ngày hôm đó, ấy giấu đi chiếc nhẫn, ngay cả những dòng bình luận cũng với tôi rằng giữa chúng tôi sẽ không có kết cục.

Thế , khi biết sắp lên giường với người khác, tôi lại không thể nào chấp nhận nổi.

Ba năm bên nhau, hơn một nghìn ngày đêm.

Tôi hiểu rõ bản thân mình không thể dễ dàng buông bỏ đoạn cảm này trong thời gian ngắn như .

Tôi bắt đầu trở nên bất an, đánh mất chính mình.

Vì quá quan tâm, nên càng khao khát trân trọng.

Tôi cố kìm nước mắt, lại :

“Không tiện thì thôi, tôi tự bắt xe về.”

Hứa Trì giữ lấy tôi khi tôi định rời đi, ánh mắt khi sáng khi tối.

“Trước giờ em không thích chỗ đông người, đặc biệt là những dịp tụ tập, luôn thấy khó chịu.

Anh vẫn luôn nghĩ em không thích đến những nơi như thế… Thế mà chưa từng hỏi em một câu…”

Hứa Trì kéo tay tôi, dẫn về phía phòng bao.

Trong đó có khoảng bảy, tám người.

Hứa Trì lần lượt giới thiệu từng người với tôi, đi một vòng xong, hình như mới chợt nhớ ra phải giới thiệu thân phận của tôi.

Bỗng nhiên, vai tôi bị vòng tay ôm lấy.

Anh cất giọng lớn:

“Đây là tôi, chắc mọi người vẫn là lần đầu gặp nhỉ?”

Tôi theo bản năng khắp phòng, chỉ thấy ngoài tôi ra, chỉ có một khác.

Chính là người lúc đầu đi cùng với Hứa Trì đến đây.

Lần đầu tiên tôi gặp ấy — thì ra ấy mới là Lâm Nhiễm Nhiễm.

Nhận thấy ánh mắt tôi, ta cũng lại.

Nhưng ánh mắt ấy… chẳng hề thân thiện.

Cũng có thể là… tôi nhầm chăng?

【Chuyện gì thế này? Sao nữ chính lại chạm mặt với nữ phụ rồi? Thế đêm nay còn “hành mặn nồng” nữa không?】

【Yên tâm, chắc chắn có. Với tính cách của nữ phụ thì thể nào cũng nổi điên lên thôi.】

【Không thấy ánh mắt ta lúc nữ chính à? Ghen tuông muốn trào ra ngoài luôn rồi kia kìa.】

Tôi sờ lên mặt mình — thật sự là như sao?

Để kiểm chứng, tôi chạy vào nhà vệ sinh.

Trong gương, trừ việc trông hơi tiều tụy, tôi chẳng có gì khác biệt so với ngày thường.

Quả đúng là câu đó: “Thành kiến trong lòng người, là một ngọn núi lớn.”

Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, vừa định quay về thì Lâm Nhiễm Nhiễm bất ngờ xuất hiện.

Cô ta thẳng vào vấn đề:

“Cô và Hứa Trì không hợp nhau. Nếu thật lòng nghĩ cho ấy, thì không nên trói buộc như .”

Tôi lạnh giọng chất vấn:

“Ý là gì?”

“Hứa Trì có một dự án ở Cảng Thành, chắc biết chứ? Nhưng vì , ấy vẫn chưa chịu xuất phát.

Còn mấy hôm trước, tôi đi gặp khách hàng cùng ấy, dù có bôi thuốc rồi vẫn rõ dấu tay in trên mặt.

Cô có biết mấy việc , có thể hỏng toàn bộ nỗ lực suốt bao năm qua của ấy không?

Nếu thật sự ấy, thì hãy để ấy đi.

Cô muốn tiền hay thứ gì khác, đều có thể thương lượng.”

Tôi siết chặt tay lại, để mặc móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Những lời này… là Hứa Trì bảo đến với tôi sao?”

Tôi biết dạo gần đây Hứa Trì vừa giành một dự án lớn, lợi nhuận rất đáng kể.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, tôi không rõ chi tiết gì thêm.

Còn hai cái tát hôm đó… đến giờ tôi vẫn không hiểu sao mình lại mất kiểm soát đến .

Hôm đó là sinh nhật tôi.

Tôi nấu cơm xong từ bảy giờ tối, ngồi chờ đến tận mười một giờ mới về.

Hai người vừa vài câu, liền cãi nhau.

Hứa Trì bảo tôi:

“Về sau đừng đợi nữa.”

Vì quá tức giận, tôi đã không kìm mà tát một cái.

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi ra tay với người khác.

Tôi không trách về trễ, cũng không trách quên sinh nhật tôi.

Chỉ là… tôi thấy thái độ của lúc đó không đúng.

Nghĩ lại thì, có lẽ cũng chẳng sai gì.

Là tôi quá cố chấp.

Luôn đặt lên quá cao, đến mức bỏ quên chính bản thân mình.

Lâm Nhiễm Nhiễm không đáp lời.

Có thể là ngầm thừa nhận, cũng có thể là cố ý để tôi hiểu lầm.

Tôi khẽ , rồi :

“Thứ nhất, tôi mới là của Hứa Trì, chuyện giữa chúng tôi không đến lượt chen vào.

Thứ hai, tôi tự thấy bản thân không có năng lực đến mức có thể chi phối quyết định của ấy.

Thứ ba, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà có thể hỏng bao năm nỗ lực của ta, thì xin lỗi, ta vốn không xứng để thành công.”

【Ủa, sao lại thấy nữ phụ hơi ngầu thế nhỉ?】

【Nữ chính hơi thẳng, mà… đâu có sai?】

【Nhưng đi khuyên người ta chia tay thì cũng hơi quá đáng rồi ha?】

6

Tôi đã nâng ly chúc rượu từng người của Hứa Trì.

Kết quả là… tôi say khướt.

Đầu óc cũng rối như bòng bong.

Sau khi Hứa Trì bế tôi lên xe, còn định quay lại lấy đồ.

Tôi vội nắm chặt lấy , bặm môi, chuẩn bị khóc:

“A Trì, đừng đi…”

Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã.

Hứa Trì lập tức luống cuống, lại chẳng biết nên gì.

Chỉ ngốc nghếch đưa tay ra đỡ lấy nước mắt của tôi.

“Đừng khóc mà, nếu gì sai, em cho biết, sửa.

Chỉ cần em khóc… cũng thấy khó chịu theo.”

Có lẽ là do men rượu loạn,

bằng không bình thường tôi đâu dám thể hiện trọn vẹn cảm của mình trước mặt Hứa Trì như .

Nhưng lúc này đây, tôi đã buông bỏ hết kiêu hãnh.

Tôi bất chấp tất cả, ôm chầm lấy cổ , hỏi:

“Anh… định đi tìm Lâm Nhiễm Nhiễm sao?”

Hứa Trì tôi, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa buồn :

“Anh tìm ấy gì? Suốt ngày em nghĩ cái gì thế hả?”

Tôi lau nước mắt, về phía không xa trước đầu xe.

“Nhưng ta chạy theo tìm mà.”

Ngay sau khi Hứa Trì bế tôi lên xe, Lâm Nhiễm Nhiễm đã đuổi theo.

Tôi không rõ vẻ mặt ta,

chỉ biết khi Hứa Trì đang dỗ tôi, thì ta cũng đang đứng .

“Em chờ một chút.”

Hứa Trì buông tay tôi ra, định bước đến chỗ ta.

Tôi bướng bỉnh kéo chặt tay không buông:

“Không đi.”

Khoé mắt lại cay xè.

Tuy đã sớm biết mình sẽ thua, tôi không ngờ lại thua thảm đến thế.

Hứa Trì khẽ bật , mà lại đồng ý thật.

Sau khi Lâm Nhiễm Nhiễm đi tới, ta không vui liếc tôi một cái rồi mới lên tiếng:

“Người phụ trách dự án muốn hẹn chúng ta gặp tối nay.”

Hứa Trì đồng hồ, nhíu mày:

“Không phải đã hẹn gặp vào ngày mai rồi sao?”

“Bên đó tạm thời đổi giờ.”

Hứa Trì do dự trong chốc lát, rồi thẳng:

“Vậy để tôi đưa Sơ Nhụy về trước.”

Lâm Nhiễm Nhiễm lập tức cản lại:

“Anh bị sao ? Không phân rõ nặng nhẹ à? Anh biết dự án này quan trọng với chúng ta thế nào mà.

Trương Sơ Nhụy là người trưởng thành rồi, không biết uống rượu còn uống, giờ lại còn phải đưa về nữa sao?

Ngoài đường có bao nhiêu xe taxi, chẳng lẽ không đi mà nhất định phải đích thân đưa?”

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Lâm Nhiễm Nhiễm lại dám đến trước mặt tôi mà ra những lời như .

Thì ra trước mặt Hứa Trì, ta cũng không hề kiêng dè gì cả.

Khi tôi đang tò mò không biết Hứa Trì sẽ đáp lại thế nào, thì thấy sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.

“Lâm Nhiễm Nhiễm, tôi hy vọng vẫn chưa quên, giữa chúng ta là quan hệ cấp trên – cấp dưới.

Chuyện của tôi, tôi tự biết phải thế nào.”

【Á á, nam chính quá đáng thật đó, sao lại chuyện với nữ chính như !】

【Nữ chính cũng chỉ vì công việc thôi mà, đâu giống nữ phụ, chỉ biết phiền đủ kiểu.】

【Bực ghê, nữ phụ ngoài “yếu ớt đáng thương” ra thì biết gì nữa chứ?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...