Các Cụ Gánh Còng [...] – Chương 8

23

Thời gian bắt mạch và hỏi bệnh của tôi hơi lâu.

Thậm chí tôi càng đến nhiều lần, càng nhíu chặt mày.

Đây là loại bệnh mà ngay cả tổ tiên cũng thấy khó giải quyết.

Tang Minh Triết càng lúc càng đắc ý: "Cô thật sự nghĩ mình có thể chữa sao, nếu có thể chữa thì tôi còn lên trời đấy!"

Ánh sáng trong mắt viện trưởng cũng dần tắt.

Chỉ có tinh thần vợ viện trưởng có vẻ vẫn còn tốt, trước khi bị bệnh bà hẳn là một người tràn đầy sức sống.

Hiện tại, bà ấy vẫn nằm trên giường bệnh mà mắng: "Ông già chết tiệt, ngày nào cũng  mặt mày lại như đưa đám, tôi còn chưa chết mà! Cứ việc của mình đi chứ, sao ngày nào cũng lên bệnh viện ngồi với tôi !"

Viện trưởng suýt nữa khóc vì bị mắng rồi.

Trong khoảng thời gian đó, có một lần ba của Tang Minh Triết đến chuyện với viện trưởng, tôi vô nghe trộm .

Ba Tang: "Viện trưởng, tôi giàu từ việc buôn bán dược liệu Đông y, sau này đổi sang phỏng chế thuốc tây. Hiện giờ rất nhiều doanh nghiệp thuốc Trung Quốc lâu đời đã không còn hoạt , chúng tôi có các ông chủ nước ngoài muốn thu mua lại. Tôi biết viện trưởng có uy tín trong nhiều doanh nghiệp, mong rằng ông giúp chúng tôi kết nối."

Viện trưởng không từ chối ngay, ông ấy hơi do dự.

Ba Tang: "Chúng tôi đang giúp ích cho những doanh nghiệp lâu đời này! Bọn họ không có tiền thì tôi kiếm cho họ có gì sai đâu!"

Viện trưởng: "Nhưng nếu bán ra nước ngoài..."

Sau này có lần tôi nghe thấy Tang Minh Triết mắng nhỏ: "Cái lão già này, Đông y có gì tốt, giờ có công ty nước ngoài tiếp nhận mà còn không vui sao?"

Tôi không nhịn nhảy ra hỏi ta: "Nếu thật sự không tốt, sao công ty nước ngoài lại đua nhau thu mua?"

Tang Minh Triết bị tôi hỏi mà ngớ người.

Chẳng lẽ bọn họ lại lặn lội từ đại dương xa xôi đến đây từ thiện sao?

 

24

Cuối cùng, viện trưởng vẫn từ chối.

Bởi vì vợ viện trưởng : "Ngày nào cũng phải cắm ống truyền nằm trên giường, có gì khác biệt với chết rồi đâu! Con người ai rồi cũng phải chết, muốn dùng tôi để đe dọa ông lão kia hả? Tỉnh lại đi!"

Dù bị bệnh tật hành hạ, bà ấy vẫn giữ tâm trạng rất tốt.

Ba Tang dẫn Tang Minh Triết đi với vẻ mặt tức giận: "Các người sẽ hối hận! Tôi đang chờ các người đến cầu xin tôi đấy! Đến lúc đó sẽ không dễ chuyện như đâu!"

Tôi thấy viện trưởng có vẻ hơi chán nản, nên trò chuyện thêm với ông ấy.

Viện trưởng đột nhiên ngẩng đầu thẳng vào tôi: "Thầy biết..."

Tôi sợ hãi rùng mình, tưởng thầy ấy đã phát hiện ra bí mật của tổ tiên.

Ai ngờ viện trưởng lại chuyển chủ đề :

"Thầy biết châm cứu ở Mỹ đã đưa vào bảo hiểm y tế và thậm chí đã áp dụng trong quân đội.”

"Thầy biết Nhật Bản đã phát triển nhiều loại thuốc Đông y và giờ đang để mắt tới thị trường Trung Quốc.

"Thầy biết bọn họ đã ý đến y học cổ truyền. Những thứ chúng ta không cần, bọn họ lại coi như báu vật."

Tổ tiên và tôi im lặng một lúc lâu.

Chúng tôi không biết phải gì.

Cuối cùng tổ tiên đã có quyết định.

Ông ấy từng : “Cốt yếu của một bác sĩ là khả năng cứu người."

Trong đêm tối như mực, ông thắp sáng ngọn lửa xé tan bóng đen.

Trong tuyệt vọng và lạc lối, ông vung tay viết ra đơn thuốc cuối cùng: 

"Chỉ cần y học cổ truyền còn có thể cứu người, thì nhất định sẽ kế thừa."

 

25

Tôi đưa đơn thuốc cho viện trưởng.

Lý luận tổ tiên tự mình lên tiếng rất có sức thuyết phục, viện trưởng đã mời vài thầy Đông y lớn tuổi cùng thảo luận.

Cuối cùng vợ viện trưởng đã quyết định: "Thử xem! Dù có tệ hơn cũng không thể tệ hơn bây giờ!" 

Bà ấy thật sự rất sảng khoái.

Chỉ có viện trưởng thì nửa đêm lén lút ra hành lang khóc như chó.

Việc điều trị y học cổ truyền là một quá trình dài, vì nó dựa vào độ dài của sự sống, phát triển theo sự thay đổi của cuộc sống.

Trong thời gian điều trị, tổ tiên và viện trưởng đã chuyện về vấn đề truyền thừa y học cổ truyền vài lần.

"Học y rất khó, học y học cổ truyền còn khó hơn."

"Y học chính thống hoàn toàn bị Tây hóa, đang dùng phương pháp Tây y để đánh giá y học cổ truyền.”

"Nhưng lý thuyết cơ bản của y học cổ truyền hoàn toàn khác với Tây y, học y học cổ truyền phải học các tác phẩm cổ điển và văn hóa truyền thống trước, phải thay đổi từ cách tư duy…”

"Y học cổ truyền không phải chỉ chữa bệnh, mà là giúp cơ thể người đạt trạng thái cân bằng và khỏe mạnh."

Tôi nghe như hiểu mà không hiểu, bị sốc rất nhiều. 

Tôi hỏi tổ tiên: "Học y học cổ truyền phải học bao nhiêu năm ạ?"

Tổ tiên : "Nếu có ta dẫn dắt thì mười năm con mới vừa đủ để nhập môn."

Vậy ông ấy có thể đồng hành cùng tôi mười năm không?

Tôi không biết, tổ tiên đang dốc hết sức để dạy tôi.

Ông ấy luôn với tôi: "Học thêm một chút, thêm một chút nữa..."

Chỉ cần thế hệ chúng tôi học thêm một chút, thì việc truyền thừa y học cổ truyền sẽ có thêm một phần hy vọng.

 

26

Khi tôi bắt đầu học kỳ hai năm nhất.

Vợ viện trưởng đã có thể đứng dậy đi lại. 

Công ty của ba Tang đã bị điều tra vì nghi ngờ rối loạn giá thị trường.

Tôi thấy Tang Minh Triết rất phấn khích: "Khi nào cậu chủ Tang mới lên trời nhỉ?"

Tang Minh Triết tức giận: "Cô bị bệnh à! Nói bừa mà cũng tin!"

Không ngờ ta đã tính hèn nhát, mà chuyện cũng không giữ lời.

Tôi và tổ tiên đều thể hiện sự khinh bỉ sâu sắc: "A——phì——"

Tôi đưa cho Tang Minh Triết vài ý kiến xây dựng:

"Với thể chất của , có lẽ phi hành gia sẽ khó đấy, khi chết có thể rải tro lên trời để tang lễ không gian! Chỉ là tang lễ không gian hơi đắt, nghe tài sản của bố đã bị đóng băng, chắc là không có tiền cái này đâu nhỉ?"

Tôi lắc đầu cảm thấy hết sức tiếc nuối.

Tang Minh Triết gào lên:

"Tại sao cứ đối đầu với tôi thế! Nếu hồi đó viện trưởng đồng ý giao dịch, công ty bố tôi đã không bị điều tra!"

Vì không thực hiện giao dịch đó, bọn họ đã trở thành con cờ bị công ty nước ngoài bỏ rơi, lại bị đẩy ra gánh vác hậu quả trong lúc quan trọng.

Tang Minh Triết tức giận muốn đẩy tôi, đã bị một người chặn lại…

Đó là Ngụy Tu Minh.

Ngụy Tu Minh đã chặn đứng Tang Minh Triết đang định ra tay, còn không quên báo cáo với giáo viên hướng dẫn.

Giáo viên hướng dẫn đã tiến hành phê bình sâu sắc Tang Minh Triết và cầu ta viết một bài kiểm điểm dài 14.000 chữ.

Ngụy Tu Minh lén lút với tôi: "Nghe ban đầu cầu chỉ là 5.000 chữ, Tang Minh Triết đã mặc cả một hồi khiến giáo viên hướng dẫn tức giận tăng lên 14.000 chữ."

Có vẻ như Tang Minh Triết rất có kinh nghiệm trong việc mặc cả này.

Sau khi hoàn thành những điều này, Ngụy Tu Minh vui vẻ hỏi tôi:

"Thế nào! Có phải bây giờ tôi việc rất có trọng lượng không?"

Tôi giơ ngón tay cái lên.

Không cần chiến đấu mà đã khiến người khác khuất phục, ghê đấy!

 

27

Mới khai giảng chưa bao lâu, trường đã phát một mẫu đơn…

"Đơn xin chuyển chuyên ngành".

Tổ tiên nhẹ nhàng hỏi tôi: "Vi Vi, bây giờ con..."

Ông ấy còn nhớ những gì ba tôi đã trước bàn thờ tổ tiên, cũng nhớ tôi đã từng muốn chuyển chuyên ngành.

Nhưng người đã thực sự chứng kiến sự kỳ diệu của y học cổ truyền thì sao có thể không lòng chứ.

Ngay cả vừa rồi, khi tôi bước vào phòng ký túc xá, Vạn Tử nằm trên giường vẫn đang kêu gào:

"Đau quá Vi Vi, cậu đâm cho tớ hai kim nữa đi! Kín kín vào nhé, đừng để giáo viên hướng dẫn phát hiện."

Tôi đánh dấu vào ô "Không" trên "Đơn xin chuyển chuyên ngành".

Có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, có thể cần phải bỏ ra rất nhiều công sức, có thể không dễ dàng sống sót so với các chuyên ngành khác.

Nhưng chiều dài của cuộc sống thì rất dài, nhất định phải dùng nó để những điều có ý nghĩa.

Tôi với tổ tiên: "Con muốn kế thừa y học cổ truyền."

Khi tôi câu này, trong cơ thể như có ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ như phượng hoàng tái sinh, sức mạnh tỏa ra đến từng ngóc ngách trên người.

"Vi Vi, truyền lửa cho nhau, tinh thần không bao giờ tắt."

Tổ tiên đã rời đi.

Nhưng những gì ông ấy để lại, xứng đáng để tôi dành cả đời để nghiên cứu.

Từ thời Thần Nông nếm thử trăm loại thảo dược đến nay, y học cổ truyền đã truyền thừa hàng nghìn năm.

Ngàn năm không bị đứt đoạn đã trải qua bao thăng trầm.

Y học cổ truyền không nên chỉ là y học truyền thống trong sách vở, mà nên tiến về phía trước theo dòng chảy lịch sử, trở thành y học hiện đại mang tính khoa học.

Truyền lửa từ thế hệ này sang thế hệ khác, mãi mãi mới mẻ, đó là sứ mệnh của chúng ta.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...