Các Cụ Gánh Còng [...] – Chương 4

10

Tôi chưa kịp giải thích.

Bạn cùng phòng Vạn Tử kéo tôi đi: "Vi Vi, bên kia có câu lạc bộ tuyển thành viên, chúng ta đi xem nhé!"

Cô ấy nắm tay tôi, tay hơi lạnh. 

Tổ tiên cũng bị lạnh đến run rẩy: "Thiếu khí huyết quá nhỉ." 

Có rất nhiều câu lạc bộ tuyển thành viên, tổ tiên vừa thấy "Câu lạc bộ Y học" đã không thể di chuyển nữa. 

Ông bắt đầu ồn ào: "Vi Vi, Vi Vi, câu lạc bộ này thú vị, chúng ta tham gia đi!"

Tôi còn không biết ông ấy đang tính toán gì sao!

Chắc chắn ông ấy muốn tôi đi học Đông y! 

tôi bước chân đi…

"Chỉ xem một chút thôi, xem một chút rồi đi." 

Tổ tiên nhà mình thì biết ? Chỉ có thể dỗ dành thôi.

"Câu lạc bộ Y học" đã dựng một cái lều nhỏ, thậm chí còn có một cái giường gỗ dùng để trải nghiệm xoa bóp và châm cứu. 

Xung quanh dán các hình ảnh giải phẫu cơ thể, hình châm cứu, hình huyệt vị, còn treo vài cái túi thơm nhỏ khá tinh xảo.

Tổ tiên thầm khen trong đầu: "Nhìn xem, câu lạc bộ này còn có túi thơm từ thảo dược, đuổi muỗi, trừ tà lại còn đẹp. Thú vị quá, ở lại đi con!!"

Tôi đành cam chịu đi lấy đơn xin tham gia câu lạc bộ.

Ai ngờ tôi vừa viết xong tên, trên đơn đăng ký đã xuất hiện một bàn tay đen:

"Không phải ai cũng có thể tham gia câu lạc bộ của chúng tôi nhé!"

Tôi ngẩng đầu lên , không phải là tên đáng ghét Tang Minh Triết sao!

 

11

Tôi thấy ta là cái mỏ giật giật.

tôi : "Tôi là sinh viên năm nhất chuyên ngành Đông y, tại sao không thể tham gia?"

Tang Minh Triết hừ lạnh một tiếng.

Tôi mới biết ta cũng là sinh viên y học Tây y, nghe gia đình ta mô phỏng thuốc, rất giàu.

Anh ta : "Mỗi năm chúng tôi tuyển tám người, chỉ tuyển hai người Đông y, năm nay đã đủ rồi."

Rõ ràng tuyển tám người, tại sao chỉ tuyển hai chuyên ngành Đông y?

Tôi không phục nên hỏi ta.

Cuối cùng Tang Minh Triết đã tìm lại thể diện, : "Ngoài xoa bóp dưỡng sinh thì Đông y các còn ? Chuyên ngành y của chúng tôi trong trường rất nổi tiếng, chúng tôi học Tây y có thể vào thẳng bệnh viện trực thuộc trường, không ai cần Đông y các cả!"

Tổ tiên không phục: "Chúng ta cũng có thể chữa bệnh cứu người!"

Tang Minh Triết hừ lạnh: "Tây y chúng tôi tin vào khoa học, còn Đông y các tin vào huyền học."

Tổ tiên lại hỏi khoa học là gì.

Tôi với ông rằng nhận thức đúng đắn có hệ thống gọi là khoa học.

Tang Minh Triết là sinh viên năm hai và gia đình cũng thuốc, nên có chút hiểu biết.

Anh ta :

"Đông y các bắt mạch xem gì âm dương ngũ hành, phế phủ mạch lạc, thiên nhân hợp nhất.”

"Có bệnh là phải đi ngủ sớm dậy sớm uống thuốc Đông y, có phải nếu tôi ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, không uống thuốc của các , không đi khám cũng khỏi bệnh không?”

"Hơn nữa nguyên nhân bệnh lý mà Đông y chẩn đoán thì không rõ ràng, nếu không phải vì tấm lòng không đủ bao dung cũng là vì phong thủy hướng nhà có vấn đề, xem cái này có hợp lý không?"

Nghe có vẻ huyền bí khó giải thích, giờ tôi cũng không biết mắng thế nào.

Tôi chỉ có thể quay sang hỏi tổ tiên.

Tổ tiên trước tiên hãy về lý thuyết cơ bản của Đông y:

"Tất cả sự vật đều tương sinh tương khắc. Tây y thì chữa đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân. Chỗ đó chứng bệnh rõ ràng, có thật là ở những nơi khác cũng không có bệnh không? Đông y chúng tôi trọng đến mối quan hệ giữa con người và tự nhiên, mối quan hệ giữa các tạng phủ và mạch lạc trong cơ thể, sao lại không gọi là khoa học mà cậu ?"

Tây y chia thành các khoa, còn Đông y chữa từ đầu đến chân.

Bởi vì Đông y xem cơ thể con người như một thể thống nhất. 

Tổ tiên lại về phương pháp điều trị Đông y: "Đông y trọng đến việc điều hòa, điều dưỡng hợp lý thì tự nhiên chứng bệnh sẽ biến mất."

Cơ thể con người vốn đã có khả năng tự chữa lành mạnh mẽ, Đông y giúp phát huy tối đa khả năng tự chữa lành đó.

Cuối cùng tổ tiên về chẩn đoán nguyên nhân bệnh:

"Về điểm này, Đông y thực sự không bằng Tây y. Triệu chứng bệnh của Tây y chỉ cần dùng thiết bị của các cậu chiếu vào là rõ ràng mọi thứ, khối u to cỡ nào, xương gãy ra sao…"

Tôi nghe thì có vẻ hiểu không hiểu lắm.

Cuối cùng những lời này chuyển hóa qua miệng tôi thành:

"Tất cả sự vật đều tương sinh tương khắc, thuốc Đông y trị bệnh hiệu quả. Tây y có thiết bị cũng hay, cho tôi mượn dùng cũng !"

Tổ tiên: "…"

Ông : Vi Vi, có lẽ thiên phú của con không cao lắm.

Tang Minh Triết nhạo: "Cô còn không phải là lang băm?"

 

12

Sau khi mắng thêm hai câu, tôi biết rằng Tang Minh Triết lại là phó chủ tịch của câu lạc bộ y học.

Vậy thì không sao, tôi lập tức xin phép ra về.

Tang Minh Triết ngơ ngác: "Đã đi rồi à? Tôi còn chưa gì cả!"

Chứ ngu sao mà đâm đầu vào? Tang Minh Triết là phó chủ tịch mà tôi còn đến, không phải chờ để cho ta khó dễ sao.

Chỉ có Tổ Tông hơi thất vọng: "Nếu tham gia câu lạc bộ, chắc có thể thường xuyên trao đổi về y thuật nhỉ?"

Ông ấy cũng khá háo hức.

Ai ngờ chúng tôi vừa đi một nửa, mặt Vạn Tử bỗng nhiên tái nhợt, ấy ôm bụng ngồi xổm xuống đất.

Chuyện gì ?

Trên mặt ấy không còn một giọt máu, nắm lấy tay tôi lo lắng mà không nên lời.

"Tổ tiên, tổ tiên cứu mạng!"

Động tĩnh ở đây hơi lớn, mọi người xung quanh cũng tụ tập lại.

Tăng Minh Triết lập tức tránh xa, lầm bầm: "Thật xui xẻo, sao lại ngã gục ngay trước câu lạc bộ của chúng tôi, không thể đi xa hơn một chút sao!"

Có người hóng chuyện : "Đây không phải câu lạc bộ y học sao, bệnh mà ngã gục trước mặt mà không quan tâm à?”

Tăng Minh Triết lảng tránh ánh mắt, ta chỉ là một sinh viên y khoa năm hai bình thường, hiểu biết gì đâu.

Không có thiết bị ai biết ấy bị bệnh gì, mà ai dám vào, lỡ bị ăn vạ thì sao?

Tang Minh Triết bảo người đi tìm y tá trường, còn mình thì lùi lại núp từ xa.

Tôi tiến lại gần xem trạng của Vạn Tử.

Mặt Vạn Tử không còn một giọt máu, cả môi đều đang tái nhợt.

Tôi hỏi ấy: "Cậu sao Vạn Tử?"

Vạn Tử không lời nào, trán đã ướt mồ hôi lạnh.

Có vẻ như ấy đang chịu đựng một cơn đau nào đó.

Tôi nhớ lại bàn tay lạnh ngắt của ấy sáng nay, và cả việc chưa kịp uống nước đường đỏ trước khi ra ngoài.

Tôi bỗng hiểu ra: "Vạn Tử, có phải cậu bị đau bụng kinh không?"

Cô ấy ôm bụng gật đầu nhẹ.

Lúc này, tổ tiên cũng kiểm soát cơ thể vào bắt mạch ——

"Quả nhiên là thiếu khí huyết."

Nghe Vạn Tử chỉ bị đau bụng kinh mà không có gì nghiêm trọng, Tang Minh Triết lại đứng ra.

Anh ta : "Mấy thật phiền phức, chỉ cần truyền chút dịch và uống vài viên thuốc giảm đau là xong thôi mà, nhanh lắm."

Lúc này ta đã trở thành "Mr biết tuốt", mà còn là một " Mr biết tuốt " lớn tiếng.

Mọi người xung quanh cũng chỉ trỏ.

"Chỉ là đau bụng kinh mà gì mà lớn chuyện như !"

"Chưa từng thấy đau bụng kinh nghiêm trọng như thế này, biểu hiện cũng quá màu rồi."

Vạn Tử nghe ta hô hào khắp nơi, vừa xấu hổ vừa tức bực lại càng đau hơn.

Thậm chí ấy suýt ngất đi.

Vạn Tử đau đến mức chảy nước mắt: "Đau quá..."

Tổ tiên hỏi ấy: "Nếu ta bây giờ ta có thể khiến con không đau, con có muốn tin ta không?"

Vạn Tử gật đầu.

Tổ tiên nhanh tay nhấc túi châm cứu bên cạnh, khiêng ấy vào giường gỗ trong lều.

Thật không ngờ, sức lực tôi lại lớn đến .

Sau này tôi mới biết, tổ tiên đã trải qua đại dịch, vác không ít xác chết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...