Cà Vạt Sọc Xanh – Chương 4

8

Thật kỳ lạ, trước đây Chu Tư Triết và Lâm Y lúc nào cũng đối đầu nhau, chỉ có khi xem bóng đá thì họ mới có thể hòa giải, mà tôi lại không hứng thú với bóng đá.

Cả hai đều thích đội tuyển Argentina, bóng đá là cơ hội duy nhất để họ có thể chuyện nhiều hơn một chút, không ngờ giờ đây lại trở thành cơn ác mộng của tôi.

“Em… em đã thấy hết rồi sao?”

Chu Tư Triết ngay lập tức đỏ bừng mắt, quỳ một chân xuống, ngước lên tôi.

Ánh mắt đầy phức tạp, vừa như hèn mọn, vừa như có một chút nhẹ nhõm khi bị phát hiện.

Nhưng tôi không thể để cảm thấy nhẹ nhõm, tôi tát mạnh vào mặt , rồi thêm một cái nữa, khiến má trái đỏ lên, và má phải cũng dần sưng.

Anh không dám ngăn tôi, và tôi cũng không muốn dừng lại.

Họ không dừng việc tổn thương tôi, tại sao tôi phải nương tay?

“Đây là việc mà người có thể sao?

Hai người các người sau lưng tôi lén lút với nhau, rồi còn giả vờ không ưa nhau trước mặt tôi, có mệt không?!”

Tôi không muốn giọng mình nghẹn lại, không thể kìm nén .

Tôi biết, ngay khi thốt ra những lời này, từ đây về sau, tôi sẽ mất đi hai người quan trọng nhất trong đời.

Tôi không để tâm đến tiếng gọi của Chu Tư Triết, ôm bụng lảo đảo về phòng, cầm điện thoại gọi ngay cho mẹ, bảo bà đến đón tôi ngay lập tức.

Tôi không muốn thấy Chu Tư Triết thêm một phút nào nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho .

Dù đứa bé trong bụng có thể khiến chúng tôi không thể hoàn toàn cắt đứt, tôi có thể tự mình nuôi con và đoạn tuyệt với người đàn ông này.

Chu Tư Triết hoảng sợ, khóc lóc van xin tôi đừng đi.

Tôi thậm chí không muốn thêm một giây nào nữa, mỗi giây đều khiến tôi ghê tởm:

“Vậy thì cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Chu Tư Triết khóc nức nở, vẻ tự hào và phong độ thường ngày đã biến mất.

“Anh không đi đâu, Yên Yên, đây là nhà của chúng ta, vợ đang ở đây.

Em còn đang mang đứa con của , em bảo đi đâu?

Yên Yên, thật sự sai rồi, em cho một cơ hội nữa không?

Anh thề sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm này nữa, xin em, đừng tổn đến sức khỏe của mình…”

Anh ấy vẫn ôm chặt lấy tôi, không chịu buông, chúng tôi đang giằng co thì chuông cửa vang lên, mẹ tôi đã đến.

Chu Tư Triết ra mở cửa, mẹ tôi thấy chúng tôi trong trạng này, không không rằng, liền cho ấy hai cái tát.

Anh không kịp phản ứng, khuôn mặt đã sưng húp, không còn nhận ra nữa.

Mẹ tôi thậm chí còn không thu dọn đồ đạc cho tôi, kéo tay tôi rời đi ngay lập tức.

Chu Tư Triết cố gắng giữ tôi lại, bị tôi chặn họng bằng một câu:

“Chu Tư Triết, từ giờ phút này chúng ta chính thức chấm dứt.

Ngay từ lúc lén lút với Lâm Y, nên biết rằng sẽ có ngày hôm nay.”

9

Thang máy đi xuống, ra khỏi lối đi, ngồi vào trong xe, mẹ tôi không một lời nào, chỉ lặng lẽ lái xe đưa tôi rời khỏi khu chung cư này.

Cơ thể tôi không còn khó chịu nhiều nữa, sự giằng xé trong lòng thì càng lúc càng đau đớn.

Khi Chu Tư Triết đưa tôi đi xem nhà lần đầu, ấy từng rằng gần đây có một trường mẫu giáo rất tốt, và khu này có cảnh quan xanh mát đẹp nhất.

Chúng tôi cùng nhau đi mua sắm đồ nội thất, từ căn nhà trống rỗng đến một tổ ấm nhỏ ấm cúng, từng chút một, tôi và ấy đã trang trí nên ngôi nhà này.

Những mô hình dễ thương trên bậu cửa sổ phòng ngủ, chiếc bát, chiếc đĩa trong bếp, giá sách đầy những cuốn sách nuôi dạy con mà tôi vẫn lật xem mỗi ngày, chiếc xe đẩy em bé do chính tay Chu Tư Triết lắp ráp…

Tôi đã để lại quá nhiều kỷ niệm trong căn nhà này.

Làm sao tôi có thể thực sự bỏ lại chứ?

Làm sao có thể rời đi mà không nuối tiếc, khi bao năm qua, ấy và ngôi nhà này đã chứng kiến cảm của chúng tôi?

Nhưng chính vì điều đó, tôi mới không còn đường quay lại.

Chính Chu Tư Triết và Lâm Y đã vỡ mọi ảo tưởng của tôi, hủy hoại tất cả những gì tốt đẹp.

Nước mắt chảy vào miệng tôi, vị đắng ngắt.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh cong gãy các nhành cây, còn trong xe, hơi ấm của máy sưởi không thể ấm trái tim lạnh lẽo của tôi.

Chúng tôi im lặng suốt chặng đường, cho đến khi về đến căn nhà thời thơ ấu của tôi.

Mẹ dìu tôi bước vào nhà.

Nhìn bức ảnh du lịch đặt trên kệ giày, tôi và mẹ, xinh đẹp và trẻ trung, đứng dưới bức tường thành cổ, không có bóng dáng của bố, tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

“Mẹ, con xin lỗi.”

Tôi khóc đến mức không thở nổi, nước mắt không ngừng rơi.

“Con đã không nghe lời mẹ, và đã hỏng hết mọi thứ.

Có lẽ sau này, con cũng sẽ phải tự nuôi con một mình.”

Mắt mẹ tôi cũng đỏ hoe, bà không còn giữ sự kiên cường, bà nắm lấy tay tôi, lại không dám dùng quá nhiều sức.

Lần này, bà không trách mắng tôi, chỉ lặng lẽ lau nước mắt, nuốt nghẹn vào trong, và an ủi tôi:

“Con không sai, không cần phải lo lắng gì hết.

Chẳng qua là thêm một đứa trẻ nữa thôi mà, mẹ nuôi, mẹ có kinh nghiệm rồi.”

10

Trong những ngày sống lại nhà mẹ, bà đã hoàn toàn gác lại công việc ở spa, tập trung chăm sóc tôi.

Thật ra tôi rất áy náy, lại không thể để lộ ra, chỉ có thể yên tâm dưỡng thai, cố gắng không để bà quá lo lắng cho tôi.

Nhưng có người cứ nhất quyết không để chúng tôi yên.

Chu Tư Triết như phát điên mà tìm tôi, gần như ngày nào cũng đến cầu xin.

Ban đầu, mặt ta còn hơi sưng, rõ là mẹ tôi đã ra tay không hề nhẹ.

Chu Tư Triết hết xin lỗi, quỳ gối, rồi lại khóc lóc, đủ loại màn kịch diễn ra trước cửa nhà, mẹ tôi không mảy may lòng, nhất quyết không cho ta bước vào nhà.

Mặc dù tiếng lớn khiến mọi người ý, mẹ tôi không hề ngại xấu hổ, hàng xóm sớm muộn gì cũng biết.

Tôi cũng không bận tâm đến chuyện bị người ta đàm tiếu, vì người phạm sai lầm đâu phải là tôi.

Ban đầu, ta cầu xin tôi quay về nhà, sau đó mỗi ngày lại mang canh đến cho tôi, rồi lại chuyển sách dạy con, quần áo và đồ dùng thai kỳ từ căn nhà kia sang nhà mẹ tôi, tôi không ta lấy một lần.

Tôi cảm thấy vừa chua chát, vừa lạnh lùng.

Tình cảm bao năm không thể chống lại cám dỗ nhất thời, những việc này thì có ích gì?

Anh ta từng là một người đời hoàn hảo, là người mà tôi nghĩ có thể cùng đi suốt cuộc đời, giờ đây khi nghĩ về ta, tôi chỉ thấy đó là một trò .

Tôi đề nghị ly hôn, Chu Tư Triết kiên quyết không đồng ý, nên tôi phải nhờ đến luật sư.

Khi nhận thỏa thuận, ta lại từ chối ký vào giấy tờ.

Anh ta biết tôi nghiêm túc, nên nhắn tin cho tôi vô số lời xin lỗi và hứa hẹn, bảo đảm sẽ không bao giờ điều gì sai trái nữa.

Tôi đã xóa hết những tin nhắn đó mà không cần đọc.

Mẹ tôi hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa, liệu sau này có hối hận không, tôi lau nước mắt, cúi đầu đặt tay lên bụng.

Con đường này đầy khó khăn, tôi biết mình sẽ đi .

Sắp tới, đứa bé này sẽ ra đời, tôi vừa vui mừng, lại vừa lo lắng.

Nhưng đứa trẻ này là tất cả những gì tôi đã dày công chăm sóc suốt thời gian qua, sao tôi có thể buông tay ?

Đó chẳng khác nào hủy hoại một sinh mệnh!

Từ giờ trở đi, đó sẽ là con của riêng tôi.

Tôi chỉ có một cầu duy nhất, đó là để Chu Tư Triết rời xa, càng xa tôi và đứa con càng tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...