Khoảnh khắc đó hai như muốn gào to lên cãi nhau với bố, bất thình lình nghe thấy tiếng lòng của tôi: [Nếu như tôi là hai, bây giờ tôi sẽ không cãi nhau với bố, dù sao thì tranh cãi cũng vô ích.]
[Bố dẫn Lâm Kiều Kiều về chính là vì cướp lấy tài sản của gia đình chúng tôi, lúc này hai nên nỗ lực và sửa chữa khuyết điểm một lần nữa, cuối cùng hạ gục bố khiến ông ta trở tay không kịp.]
Anh hai ngừng giây lát, những lời đến miệng đành nhịn xuống.
Anh hai tôi bỏ lại một câu: “Dù sao thì con cũng chỉ có một đứa em là Noãn Noãn.”
Nói xong, hai liền kéo tôi đi.
Để lại bố và Lâm Kiều Kiều ngơ ngác nhau với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao mọi người trong nhà chúng tôi bỗng trở nên thông minh như ? Tại sao bọn họ không lừa chúng tôi?
Lâm Kiều Kiều đã chuẩn bị đi.
Như nghĩ đến gì đó, ấy gỡ hết trò chơi trong điện thoại của mình.
Sau khi xong mọi thứ, ấy đột nhiên tôi, nghiêm túc hỏi: “Noãn Noãn, có phải đã từng khiến em rất thất vọng phải không?”
Tôi vội lắc đầu, phấn chấn : “Không ạ, em biết hai là người giỏi nhất.”
Trong lòng tôi cũng không quên bổ sung thêm: [Anh hai chẳng qua là bị bố lừa mà thôi, tôi biết ấy rất thông minh, sau này chắc chắn sẽ trở thành một người rất ưu tú.]
Anh hai tôi mỉm , có vẻ hơi cảm .
Anh ấy : “Noãn Noãn, sau này hai chắc chắn sẽ cố gắng nỗ lực để một người ưu tú, về sau nhất định không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt em, không?”
“Em tin hai.” Tôi gật đầu thật mạnh.
Việc đầu tiên hai sau khi về nhà chính là đi đến bệnh viện khám tổng quát, sau đó mời huấn luyện viên cá nhân, lập kế hoạch giảm cân.
Ngoại trừ giảm cân, hai cầm sách lên học lại từ đầu, mời gia sư, bắt đầu bổ sung kiến thức từ bậc tiểu học.
Nguyên một kỳ nghỉ đông đều dành để học và giảm cân, trực tiếp khiến bố tôi và Lâm Kiều Kiều trợn tròn mắt.
Rõ ràng bọn họ chẳng gì, tại sao từ sau khi Lâm Kiều Kiều đến gia đình này, mẹ và hai tôi đều đã thay đổi?
Bạn thấy sao?