Lần này, mẹ tôi không ở đây.
Tôi thấy tầm mắt của ông ta tập trung vào cả.
Ông ta : “Tống Huy, trước giờ bố chưa từng cầu xin con bất kỳ chuyện gì, con cũng biết số cổ phần bố đang nắm giữ, vì để có thể gánh vác một phần công việc trong công ty cho mẹ con đỡ vất vả, bây giờ con đang dưỡng bệnh không thể đi , con lấy tạm 10% ra trước chuyển cho Lâm Kiều Kiều, để sau bố nghĩ cách bổ sung lại số cổ phần này cho con.”
Ông ta cứ như là điều hiển nhiên.
Ông ta không nghĩ rằng cả sẽ từ chối mình.
Sao có thể từ chối đây?
Thế cả ban nãy vì để bảo vệ Lâm Kiều Kiều mà bẽ mặt tôi trước mặt mọi người.
Lúc này ấy đưa cổ phần cho Lâm Kiều Kiều, chính là một sự dạy dỗ tốt nhất với tôi.
Ông ta cảm thấy tôi không thể từ chối .
Nhưng ông ta không nhận ra, mẹ và hai của tôi đã đi xuống.
Có lẽ là do người hầu đi báo cáo lại mọi chuyện, mẹ và hai sợ tôi chịu thiệt nên đã vội đi xuống.
Vì vào lúc này, tất cả mọi người trong gia đình đều nghe thấy tiếng lòng của tôi: [Nếu như cả chuyển cổ phần cho Lâm Kiều Kiều, cách một bước nữa thôi là bố có thể cướp đi gia sản của gia đình chúng tôi.]
[Thực ra, chân của cả không phải là không chữa , là do bố vốn không giúp ấy điều trị cẩn thận, bác sĩ ở nước ngoài là do ông ta cố ý sắp xếp.]
[Thật là mâu thuẫn, nếu như để họ biết bố tôi tất cả những chuyện này đều chỉ vì cưới thanh mai thời thơ ấu của ông ta, gia đình này có phải sẽ tan vỡ không?]
Tôi thấy ánh mắt của mọi người trong gia đình khi bố tôi đều đã hoàn toàn thay đổi.
Anh cả tức giận đến nỗi những sợi tóc trên đầu như đang bốc khói.
Giờ phút này, Lâm Kiều Kiều vẫn đang cố từ chối, hờn dỗi trước mặt cả: “Bố, con không cần đâu, sao con có thể lấy đi cổ phần của cả chứ? Anh cả, đừng nghe bố, em sẽ không đến nỗi không biết điều như .”
Nói xong, ta còn chủ đưa tay ra kéo lấy cánh tay của cả, muốn nũng.
Kết quả, vừa chạm vào cả, liền truyền đến tiếng “huỵch”.
Bị tôi đẩy ngã ra đất trông cả người vô cùng nhếch nhác, và khiến cho tất cả mọi người choáng váng.
Bao gồm cả Lâm Kiều Kiều cũng bị sốc quên cả kêu đau.
Bố tôi là người đầu tiên phản ứng lại, không thể tin : “Tống Huy, con cái gì ? Sao con lại với Kiều Kiều? Con uống nhầm thuốc à?”
“Hừ.” Anh cả khẩy.
Nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, hận không thể b-ăm ông ta thành trăm mảnh.
Bạn thấy sao?