Anh cả ngồi trên xe lăn, tôi thấy sắc mặt ấy bỗng có sự thay đổi cực lớn.
Đôi tay ấy nắm chặt hai bên xe lăn, tức giận đến nỗi cơ thể run lên.
Lâm Kiều Kiều và cả cách nhau rất gần.
Cô ta lập tức cảm nhận sự thay đổi trong cảm của tôi, khóe miệng suýt chút nữa không nhịn mỉm .
Cô ta tưởng rằng cả là đang tỏ thái độ bất bình vì ta, tức giận với tôi.
Có lẽ Lâm Kiều Kiều cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vội : “Noãn Noãn, nếu như em đã không thích chị như , chị sẽ rời khỏi ngôi nhà này.”
“Chị có thể đến gia đình này, hưởng thụ một tháng hạnh phúc này, có bố, mẹ, trai, còn có em , chị đã thấy rất vui rồi, chị không dám cưỡng cầu gì thêm nữa, cũng không muốn cho Noãn Noãn không vui.”
“Em không vui, cho dù chị thích gia đình này đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ gì.”
Những lời “xuất phát từ tận đáy lòng” này của Lâm Kiều Kiều, ngay lập tức tất cả mọi người cảm .
Bạn bè thân thích trong nhà bắt đầu nhao nhao thay ta chỉ trích tôi: “Noãn Noãn, đây là con không ngoan rồi, Kiều Kiều nghĩ cho con như , sao con không cùng con bé chung sống hòa bình với nhau?”
“Nghe lời dì, xin lỗi Kiều Kiều đi, đừng ngang ngạnh nữa.”
“Kiều Kiều có tấm lòng lương thiện, con có người chị như thế là may mắn của con, nhanh xin lỗi chị đi, đừng chị con đau lòng.”
Lâm Kiều Kiều thấy rất nhiều người đứng về phía mình, sự tự tin càng mãnh liệt hơn, ta : “Mọi người đừng khó Noãn Noãn nữa, con không muốn em ấy phải buồn. Con ở trong nhà…”
Cô ta dừng một lát, có vẻ như hơi buồn, qua hồi lâu mới : “Con vốn dĩ là nhận nuôi, vốn dĩ không thuộc về gia đình này, mọi người đừng Noãn Noãn nữa, em ấy không thích con, con nên rời đi thôi.”
“Nếu như bố đã dẫn con về, thì con thuộc về gia đình này.” Biểu cảm khuôn mặt bố tôi kiên định, cùng Lâm Kiều Kiều kẻ xướng người họa.
“Con có gì để thuộc về gia đình này .” Lâm Kiều Kiều khó chịu : “Con chẳng có gì cả, con không có bất kỳ sự đóng góp nào cho gia đình mình.”
“Sao con có thể không tự tin như ?” Bố tôi bất lực .
“Bố, tối nay phiền bố đưa con về nhi viện, đó mới là chốn về của con.”
“Bố phải gì mới có thể chứng minh, con có địa vị có thân phận ở trong nhà chúng ta đây? Bố phải sao mới có thể khiến con cảm nhận , cả nhà chúng ta đều hoan nghênh con?”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của bố tôi, dáng vẻ lo lắng muốn giữ Lâm Kiều Kiều ở lại không thể nghĩ ra cách tốt hơn, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Nếu không phải bản thân đã từng trải qua một lần, quả thực sẽ lại bị ông ta lừa.
Bố tôi không đi ảnh đế thì quả thật là đáng tiếc.
Bạn thấy sao?