Khoảnh khắc này, vì nghe thấy tiếng hét của Lâm Kiều Kiều, tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị thu hút.
Lâm Kiều Kiều trông càng suy sụp, tủi thân hơn.
Anh cả vội vàng cởϊ áσ vét trên người ra đưa cho Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều tủi thân cầm lấy, quấn chặt quanh người, giống như con nhim nhỏ bị hoảng sợ, khiến người ta muốn thương.
“Chuyện gì ?” Lúc này bố tôi cũng đi đến.
“Con, con…” Lâm Kiều Kiều run rẩy, không dám trước mặt nhiều người.
“Tống Huy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bố tôi hỏi cả.
Anh cả thẳng, không giữ lại cho tôi chút mặt mũi nào, trực tiếp đổ lỗi lên đầu tôi: “Noãn Noãn giẫm rách váy của Kiều Kiều.”
“Noãn Noãn, sao con lại có thể đối xử với chị con như ? Hôm nay là sinh nhật của con bé, con có thể đừng đố kỵ như không? Mười lăm năm qua con bé chưa từng trải qua một ngày sinh nhật tử tế nào!”
Chưa từng trải qua ngày sinh nhật tử tế nào?
Vậy những năm qua ông ta trải qua ngày sinh nhật cùng với chó à?
Lúc này ở trong đại sảnh, cũng có những lời bàn tán vang lên:
“Noãn Noãn thật sự bị chiều hư rồi? Sao có thể để cho Lâm Kiều Kiều bẽ mặt giữa đám đông như thế?”
“Mặc kệ thế nào, Lâm Kiều Kiều đã bước vào gia đình này thì chính là con của nhà bọn họ, Noãn Noãn sao lại ngang ngược như ?”
“Tôi nghe đứa trẻ Lâm Kiều Kiều này có số khổ, Noãn Noãn thật sự không có chút xíu sự đồng cảm nào.”
Tất cả mọi người đều đang chỉ trích tôi.
Tôi thấy trong mắt bố và Lâm Kiều Kiều đều không giấu sự vui vẻ đắc chí.
Bọn họ cho rằng, mưu kế của mình đã đạt .
Tôi bình tĩnh bắt đầu truyền tải tiếng lòng của mình cho cả: [Bây giờ mình giải thích cũng chẳng có tác dụng gì? Ngay cả người cả mình quý mến nhất cũng cảm thấy là do mình cố ý giẫm lên váy của Lâm Kiều Kiều.]
Tôi thấy cả hơi sững sờ một lúc.
Anh ấy rõ ràng hơi khó hiểu, tại sao không thấy tôi , mà lại nghe thấy giọng của tôi?
Tôi lại tiếp tục : [Thực ra, tôi bị đổ oan cũng chẳng sao, tôi thật sự không muốn cả bị bố tôi lừa gạt chẳng biết gì.]
[Nếu cả biết chân của ấy là do bố tìm người đâm vào, liệu ấy có phải sẽ rất buồn không? Anh ấy còn là người rất thương bố nữa!]
[Tôi không muốn cả đau lòng.]
Bạn thấy sao?