Sinh nhật tuổi 15 của Lâm Kiều Kiều chuẩn bị tổ chức trước Tết hai ngày.
Bố tôi lên kế hoạch tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng cho Lâm Kiều Kiều tại nhà, gọi tất cả họ hàng thân thiết đến, tương đương với việc chính thức giới thiệu ta cho mọi người biết.
Mẹ tôi không bằng lòng.
Bây giờ bà ấy không có bất kỳ thiện cảm nào đối với Lâm Kiều Kiều, thậm chí rất ghét ta.
Dù sao thì chẳng có ai cam tâm nguyện đi nuôi con riêng của chồng mình.
Vì để không rút dây rừng, mẹ tôi chỉ đành chịu đựng.
Nhưng, mẹ tôi không tham gia chuẩn bị cho tiệc sinh nhật lần này của Lâm Kiều Kiều, tất cả đều giao cho bố, mắt không thấy tâm không phiền.
Bố tôi đương nhiên rất hài lòng.
Ông ta đã rất tận tâm vì bữa tiệc sinh nhật lần này.
Biệt thự rộng lớn nhộn nhịp lạ thường.
Lâm Kiều Kiều mặc một bộ váy màu hồng rất đẹp, đứng bên cạnh bố tôi.
Ông ta vẫn luôn nhiệt giới thiệu Lâm Kiều Kiều cho mọi người biết.
Mẹ tôi không chịu nổi, giả vờ có chuyện nên về phòng trước.
Anh hai tôi từ lúc bắt đầu đã không đi xuống tầng, lý do là ấy phải học.
Chỉ có cả, từ sau khi bị tàn tật trong vụ tai nạn một người chưa bao giờ xã giao, lại vì Lâm Kiều Kiều mà xuất hiện trong đại sảnh.
Lâm Kiều Kiều đi cùng bố tôi một vòng, sau đó xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vừa hay đang ở một mình ăn uống tại khu vực đồ tráng miệng.
Đời trước cũng như .
Cô ta dùng cách này để tăng thêm sự căm ghét của tôi đối với ta, sau đó biến bản thân trở thành kiểu người yếu đuối, bơ vơ.
Trước đây tôi thực sự đã trúng chiêu này của ta, còn cãi nhau ầm ĩ với ta. Dẫn đến mọi người trong gia đình thậm chí cả những người đến tham dự tiệc sinh nhật, đều trách móc tôi không biết điều.
Lần này, tôi chẳng buồn để ý đến ta, chỉ hời hợt : “Đẹp thật đó, rất hợp với chị.”
“Em ghen à?” Lâm Kiều Kiều thấy tôi không sa bẫy, tiếp tục xích mích.
“Em có ghen gì đâu.” Tôi rộng lượng : “Trước đây cả mua rất nhiều váy đẹp cho em, hôm nay là sinh nhật chị ấy mua cho chị một cái, như thì sao phải ghen tức?”
“Chỉ tưởng em sẽ không vui, trước đó chị nghe em dính cả nhất, mấy ngày hôm nay, cả vì để chị nhanh chóng thích nghi với gia đình mình hơn, nên mới giúp đỡ chị nhiều hơn một chút, chị lo lắng em sẽ không vui.”
“May mà em không thế, là do chị đã hiểu lầm em rồi, em không ỷ lại quá nhiều vào cả.”
Lúc này đây, cả vừa hay đẩy xe lăn đến.
Cũng không biết mấy ngày hôm nay Lâm Kiều Kiều gì trước mặt cả.
Dù sao thì rõ ràng cả có mong muốn bảo vệ Lâm Kiều Kiều.
Lúc này thấy chúng tôi đứng một mình với nhau, sợ tôi bắt nạt Lâm Kiều Kiều, vì mới chủ đi đến đây.
Đương nhiên Lâm Kiều Kiều thấy, nên những lời này chính là cố ý để cả nghe .
Cố ý muốn với cả, cảm của tôi đối với ấy không sâu đậm bằng ta đối với ấy.
“Chẳng phải bố đã chị mới đến đây nên vẫn chưa quen, nhờ chúng tôi quan tâm đến chị nhiều hơn hay sao? Chẳng lẽ giống như chị voi đòi tiên, cứ chiếm giữ lấy cả?” Vẻ mặt tôi khó hiểu hỏi ta.
9.
Lâm Kiều Kiều lúng túng bởi những lời của tôi.
Nhưng cũng chỉ trong giây lát, khoảnh khắc tiếp theo, ta liền bắt đầu vô liêm sỉ lên án tôi: “Em đang trách chị chiếm lấy cả sao? Nhưng rõ ràng ban nãy em bản thân không để ý.”
Vừa , nước mắt tựa như vòi nước thi nhau rơi xuống.
Người không biết lại tưởng tôi gì ta!
Anh cả thấy Lâm Kiều Kiều khóc dữ dội, giọng hơi trầm xuống: “Sau này chị nhất định sẽ ý chừng mực, Noãn Noãn em đừng giận nữa không? Chị đến ngôi nhà này là vì đóng góp xây dựng cảm gia đình, chứ không phải là đến hoại cảm gia đình.”
Cho dù là lần thứ hai nghe thấy câu này, tôi vẫn không nhịn mà bật thành tiếng.
Lâm Kiều Kiều phải vô liêm sỉ đến mức nào, mới có thể ra những lời không biết xấu hổ đến như ?
“Noãn Noãn!”
Anh cả thấy nụ chế giễu bên khóe miệng tôi, sắc mặt hơi tối lại.
Anh ấy chẳng hề hỏi rõ ngọn nguồn ra sao đã trực tiếp đứng bên cạnh Lâm Kiều Kiều: “Kiều Kiều mới đến nhà này, cái gì cũng chưa quen, mẹ với em trai luôn phớt lờ em ấy, em là em không thể quan tâm em ấy nhiều hơn một chút sao?”
“Anh cả thật sự cảm thấy em nên quan tâm chị ta sao?” Tôi nghiêm túc hỏi ấy.
“Chẳng lẽ không nên à?” Anh cả hỏi vặn lại tôi: “Từ nhỏ đến lớn em bị gia đình chiều hư rồi, không biết khiêm nhường chút nào. Vừa hay, sau khi Kiều Kiều đến đây, em cũng nên học cách sao để hòa đồng với bè đồng trang lứa đi.”
Nói xong, cả liền dẫn Lâm Kiều Kiều đi sang một bên, bỏ lại tôi một mình ở đại sảnh bữa tiệc.
Dù đời trước đã từng trải qua một lần, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Tôi kìm hãm lại sự bốc đồng, suy cho cùng trò hay vẫn còn ở phía sau.
Vừa đi mấy bước, chiếc váy màu hồng của Lâm Kiều Kiều đột nhiên rách “xoẹt” một tiếng.
Vạt sau của váy rất dài, rất dễ bị giẫm vào.
Nhưng, tôi không hề giẫm.
Là do Lâm Kiều Kiều nhân lúc cả không ý, tự mình cố ý giẫm rách váy của mình.
Khi tôi ngoảnh lại, ta lập tức giấu chân đi, sau đó che bản thân lại vì váy bị rách khiến cho phần váy quanh ngực bị trễ xuống, cả người trông rất bết bát, ta không nhịn hét lên chất vấn tôi: “Noãn Noãn, sao em lại đối xử với chị như ?”
Sự việc ban nãy giữa tôi và Lâm Kiều Kiều chỉ có cả ý.
Có lẽ còn có bố.
Tối nay ông ta đã chuẩn bị rất tốt.
Khoảnh khắc này, vì nghe thấy tiếng hét của Lâm Kiều Kiều, tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị thu hút.
Lâm Kiều Kiều trông càng suy sụp, tủi thân hơn.
Anh cả vội vàng cởi áo vét trên người ra đưa cho Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều tủi thân cầm lấy, quấn chặt quanh người, giống như con nhim nhỏ bị hoảng sợ, khiến người ta muốn thương.
“Chuyện gì ?” Lúc này bố tôi cũng đi đến.
“Con, con…” Lâm Kiều Kiều run rẩy, không dám trước mặt nhiều người.
“Tống Huy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bố tôi hỏi cả.
Anh cả thẳng, không giữ lại cho tôi chút mặt mũi nào, trực tiếp đổ lỗi lên đầu tôi: “Noãn Noãn giẫm rách váy của Kiều Kiều.”
“Noãn Noãn, sao con lại có thể đối xử với chị con như ? Hôm nay là sinh nhật của con bé, con có thể đừng đố kỵ như không? Mười lăm năm qua con bé chưa từng trải qua một ngày sinh nhật tử tế nào!”
Chưa từng trải qua ngày sinh nhật tử tế nào?
Vậy những năm qua ông ta trải qua ngày sinh nhật cùng với chó à?
10.
Lúc này ở trong đại sảnh, cũng có những lời bàn tán vang lên:
“Noãn Noãn thật sự bị chiều hư rồi? Sao có thể để cho Lâm Kiều Kiều bẽ mặt giữa đám đông như thế?”
“Mặc kệ thế nào, Lâm Kiều Kiều đã bước vào gia đình này thì chính là con của nhà bọn họ, Noãn Noãn sao lại ngang ngược như ?”
“Tôi nghe đứa trẻ Lâm Kiều Kiều này có số khổ, Noãn Noãn thật sự không có chút xíu sự đồng cảm nào.”
Tất cả mọi người đều đang chỉ trích tôi.
Tôi thấy trong mắt bố và Lâm Kiều Kiều đều không giấu sự vui vẻ đắc chí.
Bọn họ cho rằng, mưu kế của mình đã đạt .
Tôi bình tĩnh bắt đầu truyền tải tiếng lòng của mình cho cả: [Bây giờ mình giải thích cũng chẳng có tác dụng gì? Ngay cả người cả mình quý mến nhất cũng cảm thấy là do mình cố ý giẫm lên váy của Lâm Kiều Kiều.]
Tôi thấy cả hơi sững sờ một lúc.
Anh ấy rõ ràng hơi khó hiểu, tại sao không thấy tôi , mà lại nghe thấy giọng của tôi?
Tôi lại tiếp tục : [Thực ra, tôi bị đổ oan cũng chẳng sao, tôi thật sự không muốn cả bị bố tôi lừa gạt chẳng biết gì.]
[Nếu cả biết chân của ấy là do bố tìm người đâm vào, liệu ấy có phải sẽ rất buồn không? Anh ấy còn là người rất thương bố nữa!]
[Tôi không muốn cả đau lòng.]
Anh cả ngồi trên xe lăn, tôi thấy sắc mặt ấy bỗng có sự thay đổi cực lớn.
Đôi tay ấy nắm chặt hai bên xe lăn, tức giận đến nỗi cơ thể run lên.
Lâm Kiều Kiều và cả cách nhau rất gần.
Cô ta lập tức cảm nhận sự thay đổi trong cảm của tôi, khóe miệng suýt chút nữa không nhịn mỉm .
Cô ta tưởng rằng cả là đang tỏ thái độ bất bình vì ta, tức giận với tôi.
Có lẽ Lâm Kiều Kiều cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vội : “Noãn Noãn, nếu như em đã không thích chị như , chị sẽ rời khỏi ngôi nhà này.”
“Chị có thể đến gia đình này, hưởng thụ một tháng hạnh phúc này, có bố, mẹ, trai, còn có em , chị đã thấy rất vui rồi, chị không dám cưỡng cầu gì thêm nữa, cũng không muốn cho Noãn Noãn không vui.”
“Em không vui, cho dù chị thích gia đình này đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ gì.”
Những lời “xuất phát từ tận đáy lòng” này của Lâm Kiều Kiều, ngay lập tức tất cả mọi người cảm .
Bạn bè thân thích trong nhà bắt đầu nhao nhao thay ta chỉ trích tôi: “Noãn Noãn, đây là con không ngoan rồi, Kiều Kiều nghĩ cho con như , sao con không cùng con bé chung sống hòa bình với nhau?”
“Nghe lời dì, xin lỗi Kiều Kiều đi, đừng ngang ngạnh nữa.”
“Kiều Kiều có tấm lòng lương thiện, con có người chị như thế là may mắn của con, nhanh xin lỗi chị đi, đừng chị con đau lòng.”
Lâm Kiều Kiều thấy rất nhiều người đứng về phía mình, sự tự tin càng mãnh liệt hơn, ta : “Mọi người đừng khó Noãn Noãn nữa, con không muốn em ấy phải buồn. Con ở trong nhà…”
Cô ta dừng một lát, có vẻ như hơi buồn, qua hồi lâu mới : “Con vốn dĩ là nhận nuôi, vốn dĩ không thuộc về gia đình này, mọi người đừng Noãn Noãn nữa, em ấy không thích con, con nên rời đi thôi.”
“Nếu như bố đã dẫn con về, thì con thuộc về gia đình này.” Biểu cảm khuôn mặt bố tôi kiên định, cùng Lâm Kiều Kiều kẻ xướng người họa.
“Con có gì để thuộc về gia đình này .” Lâm Kiều Kiều khó chịu : “Con chẳng có gì cả, con không có bất kỳ sự đóng góp nào cho gia đình mình.”
“Sao con có thể không tự tin như ?” Bố tôi bất lực .
“Bố, tối nay phiền bố đưa con về nhi viện, đó mới là chốn về của con.”
“Bố phải gì mới có thể chứng minh, con có địa vị có thân phận ở trong nhà chúng ta đây? Bố phải sao mới có thể khiến con cảm nhận , cả nhà chúng ta đều hoan nghênh con?”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của bố tôi, dáng vẻ lo lắng muốn giữ Lâm Kiều Kiều ở lại không thể nghĩ ra cách tốt hơn, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Nếu không phải bản thân đã từng trải qua một lần, quả thực sẽ lại bị ông ta lừa.
Bố tôi không đi ảnh đế thì quả thật là đáng tiếc.
Hơn mười năm nay, ông ta diễn ở trong Tống gia thật sự là không có chút sơ hở nào.
11.
Thực ra ông ta không phải là bố ruột của tôi.
Sau khi tôi chào đời chưa một năm thì bố ruột của tôi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời, còn ông bố bây giờ vốn chỉ là một quản lý nhỏ trong công ty của mẹ tôi.
Sau khi ông ta biết chồng của mẹ tôi mất, liền bắt đầu theo đuổi mẹ tôi cuồng nhiệt.
Trước đó mẹ tôi vốn dĩ không cân nhắc đến ông ta, bà ấy có cảm rất sâu đậm với bố ruột của tôi.
Nhưng ông ta không nhịn bắt đầu ra tay từ tôi và hai người của tôi.
Ông ta đối xử với chúng tôi rất tốt, tốt đến nỗi ba em chúng tôi và mẹ đều thẫn thờ.
Khi ba tuổi tôi lên cơn sốt, bị sốt rất nghiêm trọng.
Mẹ tôi bởi vì sau khi bố ruột tôi qua đời một mình chèo chống công ty, hôm đó vừa khéo đụng phải một việc khẩn cấp ở công ty nên không về , tối đó chính là ông ta đứng ra đưa tôi đến bệnh viện.
Đến khi mẹ tôi xong việc vội đến bệnh viện, thì thấy ông ta ôm tôi nằm ngủ trên giường bệnh.
Ròng rã hai năm, mẹ tôi cuối cùng cũng bị ông ta cho cảm .
Người thân xung quanh bao gồm cả họ hàng bên nhà bố ruột của tôi, đều khuyên bà ấy đón nhận ông ta.
Mẹ tôi cuối cùng cũng buông xuống sự phòng vệ.
Khi kết hôn ông ta còn lập lời thề trước mặt mọi người, sẽ mẹ tôi cả đời và sẽ chăm sóc tôi cùng với hai trai, đời này ông ta chỉ có ba đứa con là chúng tôi.
Ông ta “ ”, hơn mười mấy năm nay không cùng mẹ tôi sinh thêm đứa trẻ nào.
Thực ra có một khoảng thời gian, mẹ tôi thay đổi ý nghĩ muốn sinh con cho ông ta, dù sao gia đình cũng có điều kiện, sinh thêm vài đứa nữa cũng nuôi , cũng hy vọng để lại huyết thống cho ông ta.
Là do ông ta không đồng ý, ba đứa trẻ này chính là huyết thống của ông ta, ông ta rất hài lòng.
Mẹ tôi thấy ông ta kiên định như nên cũng không cưỡng cầu, , cảm đối với ông ta rõ ràng ngày càng sâu đậm hơn.
Về sau, tôi và hai người đều đổi cách xưng hô gọi ông ta là bố.
Bạn thấy sao?