Cả Nhà Bạn Trai [...] – Chương 2

2

 

Mẹ Trương lập tức nổi giận: "Mày nguyền rủa tao à?"

 

"Nếu dì sống khỏe mạnh, sao lại bảo chị dâu như mẹ? Cái chức mẹ hời này, cháu không dám nhận đâu."

 

Mặt bà ta tức đến xanh lè.

 

Trương Siêu quát vào tôi:

 

"Lâm Nguyệt, em chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Mau xin lỗi đi?"

 

Mẹ Trương ngăn Trương Siêu lại, với tôi:

 

"Điều kiện là đấy, nếu không đồng ý thì khỏi bàn chuyện cưới xin."

 

"Hai tháng nữa, đợi bụng mày to lên, muốn bước vào cửa nhà họ Trương cũng không dễ dàng đâu."

 

Tôi sang Trương Siêu.

 

Anh ta : "Mẹ có lý mà, em đã muốn gả vào nhà rồi, sao còn tính toán như thế?"

 

Xem ra tôi đã rõ bộ mặt xấu xa của gia đình này.

 

Nghĩ rằng tôi mang thai thì có thể khống chế tôi, không đời nào!

 

Tôi đứng dậy rời đi.

 

Đi hai bước lại quay lại.

 

Mẹ Trương tưởng tôi hối hận, mặt nở nụ đắc ý.

 

Tôi với tay lấy hộp quà trên bàn.

 

"Những thứ này, tôi thà vứt đi cũng không rẻ cho lũ chó."

 

-

 

Ra khỏi công ty, tôi thấy Trương Siêu đang chờ ở cổng.

 

Anh ta giơ lên một bông hồng, thấy tôi xuất hiện liền lập tức đi tới.

 

Tôi quay lưng định né tránh, bị ta kéo lại.

 

"Nguyệt Nguyệt, em còn giận à?"

 

Tôi liếc ta: "Đây là chuyện giận dỗi à? Nhà đối xử với em như , không thấy quá đáng à?"

 

"Đó đều là ý của mẹ , em yên tâm, đời này chỉ cưới em."

 

Tôi lạnh: "Mẹ rồi, không đồng ý điều kiện của bà ta, tôi không bước vào cửa nhà họ Trương đâu."

 

Trương Siêu sốt sắng giải thích:

 

"Chuyện cưới vợ của em trai là mối lo của mẹ , Lưu Diễm Diễm không hiểu chuyện bằng em."

 

"Em cứ chuyển nhà cho em trai trước, đợi nó cưới xong sẽ bảo nó trả lại cho em."

 

Tôi hiểu chuyện, tôi biết nghe lời, thì đáng để tôi không có sính lễ, còn phải đem nhà vào cửa à?

 

Căn nhà này nếu chuyển nhượng cho em trai Trương Siêu, miếng mồi ngon đến miệng rồi, mẹ ta còn nhả ra sao?

 

Lúc này đầu óc tôi tỉnh táo vô cùng.

 

Tôi chằm chằm vào Trương Siêu:

 

"Hôm nay tìm tôi, là để thuyết phục tôi chuyển nhượng nhà cho em trai à?"

 

Trương Siêu nịnh bợ :

 

"Bố Lưu Diễm Diễm sắp thăng chức, mẹ nóng lòng muốn định hôn sự."

 

"Nếu em có thể giúp gia đình chuyện này, sau này mẹ nhất định sẽ quý trọng em."

 

Quý trọng cái con khỉ!

 

Tôi cần cái đó à?

 

Coi tôi là kẻ khờ à.

 

Thấy nhà chúng tôi chỉ là gia đình công chức bình thường, liền muốn chiếm đoạt tài sản nhà chúng tôi để lấy lòng của em trai ta?

 

Nhìn tôi ngốc lắm sao?

 

Tôi cầm cốc nước trên bàn, hất thẳng vào mặt Trương Siêu.

 

"Đi mà nằm mơ giữa ban ngày đi, chúng ta chia tay!"

 

—--

 

Sau khi chia tay với Trương Siêu, tôi xóa hết mọi liên lạc với ta.

Tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, tôi và nhà họ Trương sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

 

Ai ngờ, sáng thứ hai đi , mẹ Trương đã loạn lên công ty tôi.

 

Bà ta tức giận xông vào công ty chúng tôi, vừa thấy tôi liền tát cho tôi một cái.

 

Chưa kịp để tôi phản ứng, bà ta đã chỉ tay vào mặt tôi chửi mắng thậm tệ:

 

"Chính là con tiện nhân này, lừa con trai tôi. Mang thai con của nhà họ Trương chúng tôi, còn lẳng lơ khắp nơi dụ dỗ đàn ông.

 

"Giờ thì dụ dỗ ông già có tiền, định bỏ con trai tôi.

 

"Mọi người đến xem đi, hôm nay bà già này không sống nữa, tôi muốn c//hế//t ở đây."

 

Trong lúc náo loạn, bà ta còn tung ra một xấp ảnh đã in sẵn.

 

Trong ảnh, tôi bước xuống từ một chiếc xe Mercedes.

 

Bên cạnh tôi là một người đàn ông trung niên, ông ấy đỡ tôi xuống xe, hành vô cùng thân mật.

 

Ảnh bay khắp nơi, ánh mắt của mọi người xung quanh tôi đã thay đổi.

 

Lúc này, tôi như thể là một kẻ lăng loàn.

 

Sự thật không phải , sự hung hãn của mẹ Trương khiến tôi không thể mở miệng giải thích.

 

Nhìn thấy tôi sắp bị gán mác đĩ điếm.

 

Thì có sự thay đổi bất ngờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...