Văn án
Tôi có thai rồi.
Tiền thách cưới từ 188.000 tệ giảm xuống còn 18.000 tệ.
Mẹ trai còn bắt tôi sang tên căn nhà cho em trai ta.
Nếu không, họ sẽ không cưới tôi vào nhà.
Bà ta : "Đợi bụng to rồi, còn ai muốn nữa?"
Tôi bật .
Sau này trai trở thành người tàn tật, mẹ ta cũng bị tôi ép đến phát điên.
1
"Được tám tuần rồi, muốn giữ không?"
Kinh nguyệt của tôi đã chậm rất lâu, trai Trương Siêu ân cần đi cùng tôi đến khoa phụ sản.
Lời của bác sĩ khiến tôi sững sờ không nên lời.
"Sao tôi có thể mang thai ?"
"Chắc chắn không thể nào, nhất định là nhầm lẫn, tôi sẽ đăng ký khám lại lần nữa."
Sở dĩ tôi khẳng định như là vì tôi luôn cẩn thận áp dụng các biện pháp phòng ngừa, hoàn toàn không có khả năng mang thai.
Trương Siêu lại rạng rỡ với tôi: "Chẳng phải vì mạnh sao?"
"Chuyên gia cũng rồi, không có gì an toàn tuyệt đối."
Chuyên gia cái con khỉ gì chứ!
Thấy tôi không vui, Trương Siêu lập tức an ủi:
"Nguyệt Nguyệt, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi."
"Có con là chuyện sớm muộn thôi, em bây giờ chỉ là có sớm vài tháng, mẹ biết nhất định sẽ coi em như báu vật mà cưng chiều."
Hai bên gia đình đã gặp mặt, tiền sính lễ cũng đã bàn xong, chỉ đợi lần tới xem ngày tốt để định ngày đính hôn.
Ngày hẹn gặp ban đầu, mẹ Trương Siêu đột nhiên có việc không đến.
Sau đó mẹ tôi lại hẹn thêm hai lần nữa, đều bị nhà ta lấy đủ lý do để từ chối.
Mẹ tôi lo lắng :
"Nhà họ Trương lần này chắc chắn là định dựa vào việc con mang thai."
–
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, nhà Trương Siêu vẫn không có tĩnh gì.
Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này với Trương Siêu, ta đều viện đủ lý do thoái thác.
Thấy bụng tôi sắp lộ rõ, tôi không kìm mà tìm đến nhà họ Trương.
Trương Siêu thấy tôi đến còn có chút bất ngờ:
"Nguyệt Nguyệt, sao em lại đến đây?"
Tôi : "Nghe dì bị bệnh, em đến thăm chút."
Vừa , tôi vừa đặt hộp yến sào và hải sâm mà mẹ tôi chuẩn bị lên bàn.
Mẹ Trương liếc qua hộp quà, nét mặt có phần vui hơn.
"Siêu, mau lấy ghế cho Nguyệt Nguyệt ngồi. Bây giờ con bé đang có thai, không để mệt."
Thấy dáng vẻ bà ta tràn đầy sinh lực như , lòng tôi lạnh toát.
Bị mẹ tôi đoán trúng rồi, nhà họ Trương chắc chắn là định lợi dụng việc tôi mang thai.
Tôi không nhịn , vừa ngồi xuống liền hỏi:
"Dì à, mẹ con sau lập xuân sẽ có ngày tốt, dì xem thử không?"
Mẹ Trương : "Chỉ cần ngày đó tốt cho hai đứa là , dì có vài điều kiện."
"Nếu cháu đồng ý, hôm nay dì sẽ qua nhà cháu để định ngày."
Sắp kết hôn rồi mà còn đặt điều kiện?
Trong lòng tôi tuy không thoải mái vẫn cố kìm nén.
"Dì đi, con nghe đây."
"Nguyệt Nguyệt, cháu cũng biết dạo này dì bị bệnh. Tiền trong nhà đều dồn hết để mua thuốc cho dì rồi, bây giờ không còn tiền nữa, tiền sính lễ phải giảm bớt."
"Mười tám vạn tám không có, một vạn tám thì có thể cân nhắc."
Tôi cau mày, lửa giận trong lòng bắt đầu bùng lên.
Chưa kịp mở miệng thì đã nghe bà ta tiếp:
"Nghe nhà cháu mua cho cháu một căn nhà trước khi cưới?"
"Kết hôn rồi, chúng ta là người một nhà, cháu chuyển căn nhà đó sang tên em trai Trương Siêu đi."
"Em trai có nhà thì cũng có thể cưới vợ, chị dâu như mẹ, đây cũng là việc cháu nên ."
Đầu tôi như bị sét đánh, sững sờ đến mức suýt không phản ứng kịp.
Sớm đã nghe em trai Trương Siêu có quen một , gia đình quan, mẹ Trương vô cùng đắc ý.
Nhưng tôi không ngờ, bà ta lại tính đến tôi.
Tôi ngước lên mẹ Trương:
"Dì à, dì bị ung thư giai đoạn cuối rồi sao?"
Bạn thấy sao?