Chương 7:
Đây là lời của con người sao? Không thể hiểu giá trị quan phải vặn vẹo như thế nào mới khiến con người ta ra những lời đang sợ như .
“Tiêu diệt kẻ xấu cũng là nguyên tắc sống của tôi, tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt vô liêm sỉ của , nếu dám phiền tôi nữa, tôi sẽ cho nổi tiếng.”
Nhìn thấy tôi tắt điện thoại, Lý Giai Hàng càng vui vẻ hơn.
“Tôi luôn cảm thấy trong cuộc này da mặt dày là ưu điểm, nó có thể khiến chúng ta sống tốt hơn.” Lý Giai Hàng từng bước một đi về phía tôi, nắm chặt tay, “Tôi cũng nghĩ có tiền có thể giải quyết mọi vấn đề.” Nếu cho tôi một ít tiền, có lẽ tôi có thể giúp tránh khỏi rắc rối."
Muốn dùng bạo lực sao, tôi với Yến Tử không thân lắm nên cậu ta không biết tôi rất thích Muay Thái và nghiên cứu sâu về bộ môn này.
“Lo lắng cái gì? Nơi này không có camera, cũng không có ai khác.” Lý Giai Hàng cởi áo khoác đưa cho Cố Hợp Yến đang đứng bên cạnh: “Ví dụ như có thể tránh bị người chụp những bức ảnh không mong muốn, hay video gì đó.”
Khốn kiếp, tôi thích đánh mấy tên khốn.
“Hừ, tôi đổi ý rồi, Ny Ny cậu không chỉ đưa phòng trọ kia cho chúng tôi ở, cậu còn phải mua cho tôi mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da.”
Đáp lại cậu ta là tôi đánh Lý Giai Hàng không chút do dự! Phòng ở đúng không? Mỹ phẩm dưỡng da đúng không? Tiền đúng không?
Nhờ bọn họ chọn một nơi vắng vẻ thế này, Lý Giai Hàng kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu hắn.
“Cậu! Cậu gì! Chúng tôi muốn tố cáo cậu!” Cố Hợp Yến kinh hoảng thất thố mà đỡ Lý Giai Hàng dậy, đáng tiếc mới chạm vào Lý Giai Hàng đã kêu đau khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Có chứng cứ thì đi tố cáo đi.” Tôi lấy đồ của mình, Thầy giáo từng với tôi để lại vết thương là để răn đe đối phương, đôi khi không nhất thiết phải để lại dấu vết.
Sau khi trở về tôi lập tức đăng bài lên diễn đàn. Còn ghi rõ tên và lớp của hai người đó.
Ngay sau đó, cư dân mạng hóng hớt đọc tin liền xôn xao, còn kể thêm tiết nguyên nhân và kết quả của sự việc. Bạn học cùng trường còn nhiệt đặt cho bọn họ biệt danh: “vợ chồng ăn bám.”
Quản lý cũng gọi đến rất nhanh, hai người bọn họ bị gọi lên văn phòng trường việc. Trong khoảng thời gian này, vì Cố Hợp Yến mang thai, đầu tiên tôi quyết định ra ngoài sống mà không lấy tiền cọc nhà, sau đó Hoàn Tử và Tứ Hỉ cũng điên cuồng chuyển ký túc xá. Hiện tại trường học đang bị chê , quản lý cũng bị áp lực đến mức căng thẳng thần kinh.
“Cố Hợp Yến, em đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Lý giai Hàng, chuyện của mình không đổ lên đầu người khác. Bây giờ không ai chịu ở chung với hai em nữa. Hoặc là các em ra ngoài ở chung phòng.Nếu lại rắc rối, nhà trường khuyên hai em nên nghỉ học và về nhà!”
Cặp đôi vợ chồng ăn bám này cuối cùng cũng dọn ra ngoài ở. Không còn cách nao khác, hiện tại trong trường ai cũng biết bọn họ, thấy họ là tránh chỗ khác. Bất kể là nơi nào, xung quanh họ đều không có ai.
Ban ngày phải đi học, tối còn phải chăm sóc Cố Hợp Yến, ngay cả một người đàn ông trưởng thành, Lý Giai Hàng, cũng không thể chịu đựng cuộc sống như , chứ đừng đến Cố Hợp Yến, người vẫn đang mang thai.
Thành tích của Cố Hợp Yến không tệ, sau nhiều chuyện xảy ra, cậu ta lại trở nên vô cùng lo lắng, mỗi ngày cậu ta đều tự hỏi liệu mình có đứa con này là đúng hay sai. Sống chung dưới một mái nhà, dù có bao nhiêu cũng luôn có cảm giác giận dữ, hai người ngày nào cũng cãi nhau. Nghĩ nghĩ, Cố Hợp Yến quyết định nghỉ học, bây giờ việc học của cậu ta có chút khó khăn, không bằng cậu ta nghỉ học một năm và sinh con.
Cố Hợp Yến rời đi, Lý Giai Hàng thì không, như thể trút gánh nặng, hắn quay trở lại trường học mà không dám chậm trễ. Bây giờ khi có người hỏi về đứa trẻ đó, Lý Giai Hàng sắc mặt khó coi, không còn có cảm giác hạnh phúc như trước nữa.
Bất quá ba mẹ Cố Hợp Yến cũng không phải dễ chọc, hai người trực tiếp mang theo con chạy đến trường học, chết sống muốn Lý Giai Hàng cùng nhau tạm nghỉ học trở về chăm sóc Yến Tử.
“Không , hai người còn chưa có giấy đăng ký kết hôn, con sinh ra không có giấy tờ. Cậu ở trường học, còn con tôi phải ở nhà sinh con cho cậu, dễ dàng sao?”
“Cậu phải có trách nhiệm với con tôi, đem về nhà cậu chăm sóc, đứa nhỏ này chính là người nhà của cậu, cậu không nuôi ai nuôi.”
“Ông trời ơi, tôi đã cho đứa con ngây thơ trong sáng của mình đến đây học, quay đầu lại có thai, hắn còn muốn bỏ rơi con tôi.”
Mẹ Cố nằm trên mặt đất khóc lóc, trong khi đó Ba Cố khoanh tay đứng trên cao mà rao giảng đạo đức, còn có Cố Hợp Yến tới là khóc, ánh mắt mong mỏi hắn.
“Ba, mẹ hai người đừng như , con sẽ kiếm tiền, cũng sẽ chăm sóc Yến Tử.” Lý Giai Hàng cay đắng giải thích, mẹ Cố lại khóc to hơn.
“Còn con của cậu thì sao?” Khi Yến Tử ở trong trường cậu cũng bỏ rơi nó mà đi chơi. Chúng tôi không phải người dễ dãi. Nếu cậu không đồng ý nghỉ học, nếu không tôi sẽ báo cho Ban quản lý trường.
Lý Giai Hàng vẫn muốn thuyết phục bà ta mẹ Cố đã lao tới và cào vào mặt hắn.
Ngày hôm đó náo loạn thật sự khó coi. Ba mẹ Cố Hợp Yến cố chọn lúc đông người. Lý Giai Hàng dù có chút thủ đoạn lại cứng miệng với hai vợ chồng này.
Rất nhanh, Lý Giai Hàng cũng nghỉ học rồi, Cố Hợp Yến bụng to mặc váy cưới mà gả đi. Đám cưới cũng không mấy vui vẻ, thiệp cưới gửi đến các cùng lớp không có ai đến dự.
Điều bùng nổ hơn nữa là ba mẹ Cố Hợp Yến cũng đến sống tại nhà Lý Giai Hàng, tuyên bố sẽ chăm sóc con cái vì sợ con mình bị ăn hϊếp. Hai cặp vợ chồng xa lạ, một người đàn ông đang buồn vì thất nghiệp cùng một người phụ nữ đang trong quá trình mang thai khó chịu ở chung nhà.
Con của Cố Hợp Yến bị mất trong một lần xô xát cãi vã.
Bạn thấy sao?