Chương 5:
“Tôi không phải rồi sao, tôi muốn ăn nho Mẫu Đơn, cậu mua nho này là nho gì, khó ăn quá!” Âm thanh chói tai vang lên, ý ghét bỏ rõ ràng.
Hoàn Tử cầm quả nho và mím môi không gì, trong khi Tứ Hỉ dỗ dành Cố Hợp Yến và bảo cậu ta đừng tức giận khi đang mang thai.
“Tôi không tức sao , cả ngày hôm qua tôi đều muốn ăn nho Mẫu Đơn. Hoàn Tử có để lời của tôi trong lòng không? Chắc chắn cậu ấy không xem tôi là .”
Đây là lần đầu tiên ba người này cãi nhau ở nơi công cộng, mọi người bữa giờ đều ý đến chuyện này, nên bây giờ càng nhiệt hóng hớt.
“Tôi chỉ tin tưởng hai người, Tứ Hỉ cậu biết đó, tôi đi đâu cũng các cậu là tốt nhất, các cậu lại đối xử với tôi như , tổi cũng chỉ muốn ăn nho chứ không phải hái sao trên trời.”
“Cậu muốn còn chưa đủ sao?” Hoàn Tử đem bịch nho ném xuống đất, bùng nổ như núi lửa, đạp mấy trái nho đến nát nhừ: “Hôm nay cậu muốn ăn cái này, ngày mai cậu muốn ăn cái kia. Bạn trai cậu đưa chúng tôi 1000 tệ chúng tôi chăm sóc cậu. Thịt và rau cậu ăn hàng ngày không hề rẻ, trái cây cũng không rẻ, ngay cả giấy cậu sử dụng cũng dành riêng cho bà mẹ và trẻ em, mỹ phẩm cũng là loại tốt! Cố Hợp Yến đó là 1000 tệ không phải 1000 vạn. Chưa kể điện nước cậu dùng không phải bằng tiền sao, chúng tôi chưa đủ tốt sao?”
Cố Hợp Yến bị bộ dáng này sợ hãi, cậu ta dùng hai tay bảo vệ bụng mình và lùi lại, sợ đối phương sẽ gì đó. Tuy trạng thái tinh thần hiện tại của Hoàn Tử thực sự không tốt, thái độ thường ngày sống nội tâm và cư xử đúng mực của cậu ấy cũng khiến Cố Hợp Yến không kiêng nể gì.
Sau khi lui về vị trí an toàn, cậu ta bắt đầu khóc, làng rằng Hoàn Tử giả bộ tốt bụng, lúc đầu hứa giúp đỡ lại không kiên nhẫn. Đã cầm tiền khi mua giùm một chút trái cây cũng bị . Cậu ta cũng đã hối hận tại sao lại với người như .
Cố Hợp Yến bây giờ không giống nữ sinh viên, giống bộ dạng mẹ cậu ta lúc trước tôi từng thấy trong kí túc xá.
“Con mẹ nó tôi chịu đủ rồi, Cố Hợp Yến cậu mang thai liên quan gì đến tôi! Bà đây không hầu hạ nữa. Tôi đã nhiều chuyện như một câu cám ơn cũng không có, đi đi, đi tìm trai tốt, ba mẹ tốt của cậu đi!”
“Hoàn Tử, Yến Tử mang thai tinh thần bị ảnh hưởng bởi nội tiết tố, mới những lời không lọt tai. Cậu đừng để trong lòng, có gì về phòng rồi .” Tứ Hỉ thực sự lo lắng, không giống như Hoàn Tử. Lúc đầu chính cậu ta là người hứa sẽ chăm sóc Cố Hợp Yến, và cậu ta cũng là người rằng nên chăm sóc Yến Tử trước mặt người ngoài. Nếu Hoàn Tử rời đi, chẳng phải mọi chuyện sẽ đổ lên đầu cậu ta sao.
Hoàn Tử phát tiết xong liền bình tĩnh lại, lời của Tứ Hỉ càng khiến cậu ta buồn bã và tủi nhục hơn, Tứ Hỉ và Hoàn Tử là thân, Hoàn Tử còn không hiểu ý của Tứ Hỉ sao.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta tiếp tục nhảy vào cái hố này: “Tứ Hỉ tôi khuyên cậu cũng nên tỉnh lại, việc này không liên quan đến chúng ta, con của ai thì người ấy tự lo.”
Hoàn Tử đi rồi, Lý Giai Hàng lại tới, dỗ Cố Hợp Yến một lúc, Tứ Hỉ đứng ở phía sau như một bảo mẫu, không biết đã hối hận hay chưa.
Hoàn Tử dọn khỏi phòng, mặc kệ Quản lý có thuyết phục như thế nào, cậu ta ở đỡ đi lúc này chưa có phòng, cậu ta mặc kệ, thà ngủ ở hành lang cũng không về phòng.
“Ny Ny xin lỗi, lúc trước không nghe lời cậu bị cũng đáng. Nghe cậu sắp gia nhập nhóm nghiên cứu, tôi cũng chưa có chúc mừng cậu. Tứ Hỉ cũng không muốn đối đầu với cậu, chỉ là cậu ta chưa từng người khác tung hô khen ngơi. Sau khi cậu rời đi, cả hai chúng tôi đều sống không yên, cậu ta là một con lừa bướng bỉnh. Tôi mong cậu sống tốt và tôi sẽ không phiền cậu nữa. Tôi xin lỗi."
Hoàn Tử gửi cho tôi một tin nhắn, tôi không trả lời, cũng không cần phải trả lời.”
Bạn thấy sao?