Toàn bộ cung điện cho/áng vá/ng.
Sắc mặt nam chính tái nhợt: "Sao nàng ấy lại thành ra thế này? Là ai ?"
Ma ma đang đuổi theo nữ chính bước ra, nghe thấy nam chính nổi giận, sợ đến mức vội quỳ xuống rằng chỉ qu/ất nữ chính mấy cái, cũng không biết vì sao lại trở nên như .
Nam chính tức giận, mặc dù ng/ượ/c đ/ãi nữ chính, trong lòng lại có chút thích nàng, thấy nàng khổ sở thế nào, lập tức giật lấy cây r/oi trong tay ma ma, đ/ánh vào lưng bà ta một cách d/ã m/a/n rồi b/án bà ta ra xa khỏi Hầu phủ.
Hầu phu nhân vội vàng tới cầu xin cho Trương ma ma, nam chính chỉ vào nữ chính đang nằm trên giường : “Tuy ta rất ghét Vạn Nhi, dù thế nào thì Vạn Nhi cũng là chủ, Trương thị là nô tì. Nô tì ứ/c h/iế/p chủ nhân, đem bà ta bá/n đi là đã rất nhân từ rồi!”
Hầu phu nhân mảnh khảnh yếu đuối, nước mắt ngập tràn : "Đều là lỗi của Trương mama, tỷ tỷ thật đáng thương, phải mau mời đại phu đến khám cho di nương mới ."
Người giúp việc bên cạnh ngh/iến răng ngh/iến lợi : "Hầu gia, Tiêu di nương nhất định là đang giả vờ. Nàng ta luôn h/ận phu nhân. Nàng ấy biết rõ Trương mama là người của phu nhân nên cố ý tự bản thân để đổ tội cho Trương mama!"
Nam chính hiển nhiên không tin: "Giả bộ? Chỉ vì muốn hãm nô tì mà di nương phải trườn bò trên mặt đất, không tự chủ hành cá nhân đến mức như chỉ để h/ã/m h/ại bà ta sao?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hầu phu nhân tràn đầy kinh ngạc: "Không tự chủ?"
Nam chính hừ lạnh một tiếng, bước đi.
Hầu phu nhân vội vàng đuổi theo rời đi, không dám thêm lời nào để thuyết phục cho Trương mama ở lại.
Để thể hiện sự hào phóng của bản thân, ta đã cử đại phu giỏi nhất đến chữa bệnh cho nữ chính bằng những vị thuốc tốt nhất.
Trong tiểu thuyết, Trương mama là cánh tay phải của Hầu phu nhân, mãi đến cuối cốt truyện bà mới offline, bây giờ chúng ta đến đây lung tung lộn xộn xáo trộn quá nhiều khiến bà ta cũng offline sớm luôn.
Nữ chính lẽ ra đã bị tr/a t/ấ/n mấy ngày trong căn phòng nhỏ tối tăm, để lại di chứng á/m ả/nh, từ đó trở nên yếu đuối, giờ đang nằm trên giường chờ đại phu cứu chữa, toàn thân cũng dùng loại thuốc tốt nhất để kịp thời chữa trị vết thương của ấy.
Chà, chúng tôi không biết liệu điều đó có tổn thương ấy hay giúp ích cho ấy hay không.
6.
Nữ chính đang ngủ, 30 người chúng tôi không dám cử nữa nên quyết định tổ chức họp lớp để tổng kết kinh nghiệm.
Giáo viên chủ nhiệm cho biết: "Bây giờ đã xác nhận rằng chúng ta có thể kiểm soát các bộ phận cơ thể tương ứng của mình. Mức độ kiểm soát cụ thể cần phải nghiên cứu."
Học sinh cá biệt còn : "Các thân mến của tôi, xin đừng di chuyển lung tung. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy cùng nhau hợp lực giải quyết nhé."
“Hiểu .” Mấy người cùng lớp .
Bạn cùng lớp tóc xù nãy giờ vẫn im lặng : "Tớ nghĩ mình cũng có thể cử ."
"A? Cậu có thể tóc sao?" Các học sinh khác đều kinh ngạc.
"Tớ sẽ thử." Bạn cùng lớp tóc xù .
Bằng nỗ lực của mình, mái tóc vốn đã rối bù của nữ chính đột nhiên dựng ngược lên, lúc thì tạo thành hình trái tim, lúc thì biến thành hình chữ B, sau đó biến thành dấu chấm hỏi…
"Được rồi rồi, đừng nữa, cậu đang tôi buồn đấy..."
Tống Hiểu Hiểu sắp buột miệng lên.
Mọi người túm tụm lại, có lẽ vì sức mạnh của đám đông nên mọi người không cảm thấy sợ hãi trước việc đang diễn ra.
"Các cùng lớp, hãy nghe tớ . Bây giờ có thể khẳng định rằng chúng ta đã du hành đến thời cổ đại, tớ không biết chính xác là triều đại nào."
Giáo viên chủ nhiệm trong nước mắt, "Mọi người phải hợp tác cùng nhau để tìm cách về nhà như sớm nhất có thể..."
Mọi người đều im lặng.
Trước đây chúng tôi đều ngơ trước lời của ông ấy, hôm nay mọi người không ngờ đều im lặng, chăm lắng nghe lời ông ấy .
Suy cho cùng, không ai khổ bằng việc bị mông.
Tôi cố gắng : "Tớ biết chúng ta đã đến đâu."
"Ở đâu?" Mọi người đồng thanh.
Tôi : “Trong một cuốn tiểu thuyết ngư/ợ/c luyến.”
Cuốn tiểu thuyết ngư/ợ/c luyến này kể về một câu chuyện bi thương.
Nhân vật nam chính là Tông Hành, người thừa kế của Hầu gia.
Nữ chính tên là Tiêu Uyển Nhi, con chính thất của nhà họ Tiêu.
Nhân vật nữ phụ độc ác là Tiêu Thu Thủy, là muội muội cùng cha khác mẹ của Tiêu Uyển Nhi.
Mấy năm trước, nam chính bị tr/uy lùng, tr/ọng th/ươ/ng hôn mê, Tiêu Uyển Nhi cờ đi ngang qua cứu , cùng nhau trốn trong túp lều tranh.
Hai năm sau, nhà họ Tiêu và nhà họ Hầu kết hôn và lập khế ước hôn nhân giữa nam và nữ chính.
Hai người nhau từ cái đầu tiên, nữ chính trước đây nàng đã từng cứu nam chính, nam chính hoàn toàn .
Hầu phủ trước đó đã vướng vào một cuộc bạ/o lo/ạn lớn, để sáng tỏ mối quan hệ, nhà họ Tiêu đã buộc nữ chính phải hủy bỏ hôn ước.
Nữ chính bị buộc phải hủy bỏ hôn ước, bí mật chạy theo nam chính, cố gắng hết sức để lấy lòng đại công chúa, để nam chính thả khỏi nhà gi/am.
Nam chính không biết gì sau khi ra khỏi nhà gi/am oá/n gi/ận nữ chính vô vô nghĩa.
Nữ phụ Tiêu Thu Thủy ám chỉ nàng ta là người đã cứu hắn, thậm chí còn nhờ người đưa ra bằng chứng giả, nam chính cho rằng nữ chính đã l/ừa d/ối để cướp đi công lao cứu nam chính, hắn hoàn toàn chán ghét nữ chính.
Sau khi Hầu phủ thoát khỏi hiểm nguy, nam chính lập tức vác kiệu đi kết hôn với nữ chính, còn dùng mọi thủ đoạn để tổn danh dự của nữ chính, khiến nàng bị é/p gả hắn ta vợ lẻ.
Cuối cùng, sau hàng loạt h/à/nh h/ạ về thể xác và tinh thần, nữ chính đã bị tr/a t/ấn đến ch*t.
Sau cái ch*t của nữ chính, nam chính cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật và â/n hậ/n suốt đời.
7.
“Ôi chao, cảm quá…” Mấy nữ sinh bật khóc.
Những người khác thì giống như mấy ông lão trên tàu điện ngầm vào điện thoại: "Tình tiết kiểu quái gì ! Nữ chính bị tr/a t/ấ/n về thể xác lẫn tinh thần, ch*t oan uổng. Hình của nam chính là mất đi và hối hận suốt đời?"
Tôi áy náy giải thích: “Những tiểu thuyết ng/ư/ợc luyến đều như thế này. Độc giả ngày nay thích thể loại này. Những bài viết phổ biến nhất trên nền tảng truyện ngắn cũng đều thuộc loại này. Tác giả muốn kiếm sống nên chạy theo trào lưu và viết loại này, chủ yếu là nữ chính u/ng th/ư ch*t, nam chính đột nhiên bắt đầu h/ối hậ/n…”
Thầy chủ nhiệm hỏi: “Cuốn truyện này là truyện ngắn phải không?”
Tôi: “Đúng ."
Bây giờ đã xác nhận xuyên vào tiểu thuyết, vấn đề còn lại là – thế nào để trở về thế giới hiện thực?
"Nếu xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết, chúng ta có thể về nhà miễn là hoàn thành cốt truyện có phải không?"
"Có lẽ."
Tất cả học sinh trong lớp đều đồng và lạc quan cho rằng nếu là truyện ngắn thì sẽ hoàn thành cốt truyện sớm thôi rồi nhanh chóng về nhà.
Tôi thì thầm: “Nhưng thời gian của bài viết này khá dài, khoảng ba năm…”
"Ba năm!" Mọi người kinh hãi, "Chúng ta phải ở lại ba năm sao? Thầy chủ nhiệm phải cái mông ba năm sao?"
Thầy chủ nhiệm lại khóc như ch/ó.
"Vậy... đẩy nhanh tiến độ cốt truyện?"
Nhưng thế nào để đẩy nhanh tiến độ lại trở thành một vấn đề.
Chúng tôi suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra gì.
Đột nhiên, tôi không thể kiểm soát đôi mắt của mình.
Tôi hỏi người thân nhất của mình là Tống Tiểu Tiểu, Tống Tiểu Tiểu :
"Mình cũng , lưỡi không lè ra , miệng cũng không mở ."
"Gòi luôn, tớ cũng không thể điều khiển tay trái của mình."
"Tớ cũng ."
"Ngực của tớ không rung nữa rồi. Trước đây tớ có thể lắc ."
Lớp trưởng : “A! Sao tớ lại cảm thấy ruột già đang đậy?”
Thầy chủ nhiệm hét lên: "Không ! Không phải cậu vừa đi đại tiện sao?” Trong ruột già hẳn là không còn nhiều lắm, cậu có thể nhịn !"
Lớp trưởng: “Em không thể chịu đựng nữa…”
Lúc ho/ảng h/ốt, cùng lớp bàng quang bình tĩnh : “Là em… ồ không, là bàng quang bị đầy, nữ chính đã tỉnh rồi! Trước đó ấy đã uống thuốc bắc. Như chúng ta đều biết, thuốc bắc là nước, và bàng quang rất dễ lấp đầy."
“Khi nữ chính tỉnh lại, chúng ta không thể điều khiển cơ thể mình sao?”
"Tình hình hiện tại thì có vẻ là như đó."
Lớp trưởng : “A, nó sắp ra tới nơi rồi…”
Chủ nhiệm giãy giụa: "Nín vô! Nín nó vô!"
Khi 30 người chúng tôi đang hoảng loạn, nữ chính trên giường từ từ mở mắt.
(Còn tiếp)
Bạn thấy sao?