Tắc đường về quê ăn Tết, tôi chơi mạt chược ngay trên cao tốc.
Vài ván trôi qua, tôi thắng đến nỗi tiền đầy túi.
Chị lái siêu xe ngồi đối diện nghiến răng không cam tâm:
“Nếu ván này tôi còn thua, tôi cược luôn thằng em trai cho !”
Mười phút sau, tôi lại thắng.
Cô ấy chấp nhận thua cuộc, quay vào trong xe gọi:
“Xin lỗi nhé, em trai, có vẻ em phải đổi nhà rồi.”
1
Người trong xe nghe thấy , tức đến bật .
“Tiểu Lê, chị đánh tệ thế mà còn dám lấy tôi ra cá cược à?”
Tiểu Lê không cảm thấy có gì sai.
“Cậu có đáng giá bằng số dư tài khoản của tôi không?”
“Dù sao về nhà bố mẹ cũng tính sổ với cậu, đi hay không cũng thôi.”
Tôi ngồi trước bàn mạt chược dựng tạm, hai chị em cãi nhau kịch liệt mà hơi bối rối.
“À… cái đó…”
Tiểu Lê lập tức ngắt lời tôi:
“Yên tâm, nó sẽ theo về.”
Khoé miệng tôi giật giật.
“Không phải, ý tôi là… hay là trả tiền đi.”
Tôi cần một người đàn ông gì chứ?
Tất nhiên, câu sau tôi không ra.
Nhưng Tiểu Lê lại dễ dàng hiểu ý tôi.
Cô ấy quay sang trong xe với vẻ chán ghét:
“Nghe chưa? Người ta còn không thèm cậu kìa.”
“Cũng đúng, với cái bộ dạng này, ngoài ăn thêm một bát cơm nhà người ta ra thì cậu còn gì?”
Người trong xe cuối cùng cũng nhịn hết nổi, mở cửa bước xuống.
Tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, dáng người hoàn hảo, khuôn mặt không có lấy một điểm chê.
Tôi lập tức á khẩu.
Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi to mồm.
Tiểu Lê thấy người vừa bước xuống, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tiểu Triệt, cậu bị dở hơi à? Đeo cái kính râm rách nát gì?”
Bị mỉa mai một trận, ta không nguyện lắm tháo kính ra, thẳng vào tôi.
“Cô thắng thật à?”
Chạm phải ánh mắt ta, tim tôi không chịu thua mà lỡ nhịp một nhịp.
“Là tôi.”
Anh ta nhếch môi , nhấc chân ngồi xuống chỗ của chị .
“Thế này đi, tôi chơi với một ván, nếu tôi thắng, cược này coi như chưa có.”
“Nếu tôi thua, tôi cược luôn bản thân.”
Anh ta trông có vẻ rất tự tin.
Tôi nhạt:
“Được thôi.”
Không biết là do vụ cá cược hay do khuôn mặt ta, chỗ chúng tôi lập tức thu hút rất nhiều người vây xem.
Dưới ánh mắt chăm của mọi người, tôi bốc một quân bài.
Nhìn thấy bài trên tay, tôi không nhịn mà kéo nhẹ khoé miệng.
“Thanh nhất sắc, tự bốc.”
Sắc mặt của Tiểu Triệt hơi rạn nứt.
Tôi vén nhẹ tóc trước mặt, khoanh tay lại, giọng điệu có chút hả hê.
“Xin lỗi nhé, lần này thật sự phải theo tôi về nhà rồi.”
Tiểu Lê đứng bên cạnh đến sắp ngất.
“Tôi này em trai, theo người ta đi từ sớm không phải xong rồi sao?
Giờ thì hay rồi, mất mặt ngay trước mặt bao nhiêu người.”
Xác nhận rồi nhé.
Hai người họ đúng là chị em ruột.
Tiểu Triệt chỉ sững người vài giây, rồi chấp nhận ngay kết quả.
Anh ta đứng dậy tôi, giọng điệu vẫn nhàn nhạt:
“Được, tôi theo đi.”
Tôi tưởng ta đang .
Mãi đến khi ta đặt vali lên xe tôi, tôi mới nhận ra…
Anh ta chơi thật.
Tôi vừa định ngăn lại thì con đường phía trước bất ngờ thông thoáng.
Những người xung quanh lập tức tản ra như ong vỡ tổ.
Tiểu Lê còn chẳng buồn quay đầu, chạy mất dạng.
2
Tôi ngồi trong ghế lái, sang người đang ngồi ở ghế phụ, cảm thấy đau đầu.
Chơi lớn rồi.
Thật sự chơi lớn quá rồi.
Lên xe, tôi đi thẳng vào vấn đề:
“Nhà ở đâu? Tôi đưa về trước.”
Tiểu Triệt quay sang tôi, nhướn mày:
“Cô không cần tôi nữa à?”
Anh ta cứ như tôi là tra nữ .
“Chẳng phải chỉ là thôi sao?”
“Tôi thì không .”
Anh ta nhếch môi :
“Tôi có phẩm chất cờ bạc rất tốt, luôn sòng phẳng với cá cược.”
“Nói là cược bản thân cho , thì chính là cược.”
Tự nguyện bán thân, đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu người như .
Tôi liếc ta một cái, vừa định lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên.
Trên màn hình xe nhảy lên hai chữ “Mẹ gọi”, khiến tôi vô thức căng thẳng.
Vừa nhấn nghe máy, giọng của bà Đặng lập tức vang lên trong xe.
“Năm nay về mấy người?”
Tôi buột miệng:
“Hai người.”
Nói xong, tôi lập tức nhận ra mình lỡ lời.
Giọng bà Đặng đột ngột cao thêm tám quãng.
“Hai người?”
“Không phải… Ý con là…”
Tôi lúng túng giải thích, định mình chỉ trượt miệng thôi.
Nhưng đúng lúc đó, người ngồi bên cạnh lại ho nhẹ hai tiếng.
Bà Đặng lập tức kích không dừng lại .
“Thật sự hai người à? Ngồi ngay bên cạnh con sao?”
Nhìn mọi chuyện đang theo một hướng cực kỳ sai trái, tôi trợn mắt thủ phạm chính.
Nhưng Tiểu Triệt lại như không có gì, thản nhiên bắt chuyện với bà Đặng.
“Chào dì ạ, con là Tiểu Triệt. Không báo trước đã đến nhà, đúng là hơi thất lễ.”
“Chỉ là, Chiêu Chiêu vẫn chưa chịu với hai bác về quan hệ của bọn con. Con cứ nghĩ ấy không nghiêm túc, nên mới năn nỉ ấy dẫn con về.”
Càng , giọng ta càng uất ức, như thể sắp khóc đến nơi.
Tôi chết sững tại chỗ.
Thật luôn? Tôi đụng trúng một nam “trà xanh”* rồi à?
(*Trà xanh: chỉ những người giả vờ ngây thơ thực chất rất thâm sâu.)
Bà Đặng nghe xong, lập tức quay xe 180 độ.
“Sao nó có thể như ! Con đừng sợ, về đến nhà dì sẽ chủ cho con.”
“Cảm ơn dì ạ.”
“Cảm ơn gì chứ, người một nhà mà!”
Hai người họ trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn gạt tôi ra ngoài.
Vừa cúp máy, tin nhắn của bà Đặng lập tức nhảy ra.
【Đừng tra nữ, đừng nuôi cá.】
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, tôi tức đến bật .
Nếu không phải đang chạy xe trên cao tốc, tôi thật sự muốn đá Tiểu Triệt xuống đường.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, siết chặt vô lăng.
Trên màn hình lại nhảy ra một tin nhắn nữa.
Là từ Tiểu Lê, người tôi mới vừa kết .
【Quên với , thằng em tôi rất giỏi diễn kịch.】
Thấy rồi.
Không chỉ giỏi, mà là siêu cấp giỏi.
Tiểu Triệt rõ ràng cũng thấy tin nhắn đó.
Anh ta cầm điện thoại lên, giọng điệu đầy ẩn ý gửi lại một đoạn tin nhắn thoại.
“Chị đừng hỏng cảm của em với nữa.”
“Tôi là hồi nào?!”
Tôi lập tức phủ nhận lớn tiếng.
Tiểu Lê phản hồi ngay tức khắc.
“Không phải chứ? Tôi mới đi chưa đến một tiếng, vừa dừng xe ở trạm nghỉ, hai người đã thành đôi rồi?”
“Được đấy, em trai à, cứ đưa Chiêu Chiêu về nhà đi, chị phải dẫn ấy đến khoe với mấy người chơi bài của chị.”
“Nhớ giữ cho chắc vào đấy nhé, không thì sau này tôi biết tìm ai chơi mạt chược cùng?”
Tôi đau đầu vô cùng.
“Tiểu Triệt, giải thích cho tôi một chút không?”
Anh ta gật đầu.
“Xin lỗi nhé, tôi chỉ chút thôi.”
Tiểu Lê phát điên.
“Anh bị bệnh à?”
“Tôi đã biết ngay mà, ai mà thèm thích chứ?”
“Tôi càng nghĩ càng tức, Tiểu Triệt, giỏi thì đừng có vác mặt về nữa!”
Cô ấy gửi một loạt tin nhắn thoại, toàn bộ đều là chửi mắng Tiểu Triệt.
Anh ta nghe xong không những không tức, ngược lại còn khoái chí.
Chờ ấy chửi xong, ta thản nhiên gửi lại một tin nhắn, rồi quay sang báo cho tôi một địa chỉ.
Tôi ngơ ngác.
“Địa chỉ nhà tôi đấy, chẳng phải muốn đưa tôi về sao?”
Nhìn Tiểu Triệt bỗng nhiên không còn cà khịa, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.
Cùng lúc đó, bà Đặng vẫn kiên trì gửi tin nhắn tới.
【Tiểu Triệt thích ăn gì?】
【Nó định ở lại mấy ngày? Nó thích màu gì? Bố mẹ đang chuẩn bị dọn dẹp phòng khách cho nó.】
【Nó có sợ chó không? Hay là mang Lồng Đèn sang nhà dì họ hai ngày?】
Nhìn một chuỗi tin nhắn này, tôi hiểu rõ một điều.
Tôi có thể không về, Tiểu Triệt nhất định phải về cùng tôi.
Nếu không, cái mác tra nữ giỡn cảm người khác chắc chắn không thể rửa sạch.
Tiểu Triệt ở bên cạnh nghịch điện thoại, dáng vẻ như không liên quan đến mình.
Nếu không phải vì nụ đắc ý kia.
Tên đàn ông thâm hiểm này.
Quả nhiên là một tay chơi chiến thuật thượng thừa.
Tôi cắn răng, do dự hồi lâu rồi lên tiếng:
“Tiểu Triệt, có thể giúp tôi ứng phó với bố mẹ không?”
“Tôi á?”
Anh ta giả ngu tôi.
“Cũng không phải không thể, với tư cách gì đây?”
Rõ ràng là có thù tất báo.
Tôi nén lại ý muốn ta một trận, khó khăn nhả ra ba chữ:
“Bạn trai tôi.”
“Nhưng vừa nãy còn phủ nhận cơ mà?”
“Giờ tôi thừa nhận rồi.”
“Được thôi.”
Tôi còn đang ngạc nhiên vì ta dễ chuyện như , thì ta đã mở lại khung chat với Tiểu Lê.
“Vừa nãy tôi lừa chị đấy, thật ra Chiêu Chiêu đúng là tôi.”
Tiểu Lê lập tức trả lời.
“Cút.”
“Anh nghĩ tôi sẽ tin à?”
Tiểu Triệt vô tội tôi.
“Cô ấy không tin kìa.”
Đường lại tắc.
Nhìn gương mặt vô của Tiểu Triệt, tôi chỉ biết nuốt ấm ức vào lòng.
Tôi cầm điện thoại ta, chết tâm mà thừa nhận.
“Chị à, Tiểu Triệt đúng, em đúng là của ấy.”
Nói xong, tôi trả điện thoại lại cho ta.
Vừa nhận máy, tin nhắn đã tới tấp nhảy ra.
“Chiêu Chiêu, em bị Tiểu Triệt bắt cóc à?”
“Không thể nào, em thật sự ở bên nó à?”
“Trời đất ơi, nó sống bấy lâu, cuối cùng cũng một chuyện ra hồn.”
Dù giọng điệu có hơi chế giễu, tâm trạng Tiểu Triệt có vẻ rất tốt.
“Rất mong chỉ giáo, .”
Tôi nhíu mày, bực bội đáp:
“Giả đấy!”
Anh ta không phản bác, chỉ .
Bạn thấy sao?