Cá Coi Đen – Chương 4

27.

Trần Kiệt còn đang điên cuồng lặp đi lặp lại giữa chuẩn bị thi và ngất xỉu.

Cuối cùng, mẹ tôi thương con trai, cầm dao ép chị tôi ra cách giải.

Bà ta vừa ăn vừa gào rú.

Trần Kiệt bên cạnh li bì như con chó chết.

Chị tôi chợt sang sảng.

Dưới tiếng kích thích của chị ấy, mẹ tôi chém thẳng con dao xuống.

Tôi thấy chị tôi vẫn không nhúc nhích, bất giác vươn tay ngăn cản.

Tôi tận mắt thấy sự khiếp sợ, hối hận và sợ hãi trong cặp mắt lạnh lùng kia của chị tôi.

Máu đỏ tươi chảy ra từ tay trái tôi.

Chị tôi rốt cuộc cũng không giả vờ nữa. Mẹ tôi cứ thế bị chị ấy vươn một tay bóp chặt cổ, nhấc lên.

Chị tôi lạnh lùng “Hừ” một tiếng, quăng thẳng mẹ tôi lên người Trần Kiệt.

Hai người cùng kêu lên một tiếng rồi hôn mê.

Chỉ còn tôi và chị ấy là tỉnh táo.

“Cơ thể này vẫn yếu quá.”

“Chắc cũng đoán rồi, Trần Thù Cảnh.”

“Chính thức tự giới thiệu chút, tôi là Chỉ Dịch, cũng chính là cá Koi đen trong mắt nhân loại các người.”

“Là quái đó ~”

28.

Chỉ Dịch với tôi rằng trước khi chết, chị tôi đã thực hiện một cuộc giao dịch với ấy.

Cô ấy tiếp quản thân xác này, thực hiện di nguyện của chị tôi.

Tôi im lặng.

Bệnh viện gọi cho tôi, bố tôi gặp chuyện rồi.

Để tiết kiệm tiền, bố tôi thậm chí đã từ bỏ cả việc nằm viện.

Ông ta cho rằng mình ngủ ở gầm cầu, nhặt nhạnh rác rưởi qua ngày là sẽ không phải đau đớn nữa.

Ngờ đâu chị tiểu tam ông ta nhất cứ thế rời xa ông ta.

Nhân tiện lừa luôn toàn bộ số tiền của bố tôi, mang cho tiểu tứ.

Không ai ngờ hai người đó lại là một cặp.

Tiểu ngũ thấy lập tức khẽ cắn môi, cướp nốt giường chăn – thứ cuối cùng ba tôi còn lại ở gầm cầu.

Còn tức giận mắng bố tôi vô lương tâm, bị lừa mà chẳng biết đường chia cho ta chút ít.

Sau đó chạy luôn.

Khi bố tôi quay về bệnh viện, trên người ông ta mọc đầy những nhọt độc hình đồng vàng.

Bác sĩ thứ này đã mọc vào tận nội tạng.

Bố tôi sẽ chết.

Thân là con của ông ta, tôi đi gặp ông ta – người đàn ông đã chết chị tôi, trước lúc ông ta chết.

Ông ta tôi chằm chặp, hấp hối rồi vẫn gồng lên hơi cuối, chợt vùng vẫy đứng dậy, giữ chặt tay tôi:

“Mày tưởng chị mày đối xử tốt với mày à?”

“Con quái kia sớm đã chúc phúc mày…”

“Ha ha ha ha ha, mày cũng phải chết, tất cả bọn mày đều phải xuống mồ cùng tao!”

29.

Tiếng của bố tôi đầy dị hợm.

Khi tiếng dừng, tính mạng của ông ta cũng đi đến điểm cuối.

Nực ở chỗ, đến hũ đựng tro cốt ông ta cũng không mua nổi.

Tại lễ tang, nhớ lại câu “Đi đường bình an” kia của chị tôi, tôi không ngăn nụ .

Quả thực, tôi cũng muốn chết.

Nhìn dòng xe cộ như nước chảy, tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu chết rồi đi gặp Trần Văn Cảnh.

Thế cái chết nằm trong dự đoán không hề tới. Chỉ Dịch kéo tôi lại.

Đôi tay kia vẫn lạnh lẽo như .

Tôi tham lam vùi mình vào lòng ấy.

Dẫu rằng tôi biết, đây không phải chị tôi.

Tôi điên cuồng hít hà chút hương cuối của chị tôi trên người ấy.

Chỉ Dịch dùng thân xác của chị tôi, nhẹ nhàng vỗ về tôi:

“Chẳng phải tôi đã rồi sao?”

“Điều ước của sẽ thực hiện.”

Tôi ngơ ngác ngẩng mặt:

“Điều ước gì cơ?”

Chỉ Dịch khẽ, vết bớt cá Koi trên mặt như đang bơi lội.

“Chẳng phải đã rồi sao? Mong Trần Văn Cảnh mạnh khỏe, bình an.”

“Thì ra không một ai biết, điều ước đầu tiên của cá Koi đen năm mười tám tuổi sẽ không phải trả giá.”

“Thậm chí còn… linh nghiệm hơn cá Koi đích thực.”

Tôi không còn nghe câu kế tiếp nữa.

Bên tai lặp đi lặp lại câu :

“Trần Văn Cảnh mạnh khỏe, bình an.”

30.

Tôi hớt hải chạy về nhà.

Mẹ tôi đưa đến viện điều dưỡng.

Không rõ kết cục của Trần Kiệt ra sao.

Chỉ còn lại cái hồ bị coi là điềm gở kia.

Tôi chạy đến ngã trầy đầu gối, bất chấp đau đớn.

Tôi chỉ muốn tìm chị tôi.

31.

Trong lòng hồ xanh biếc, có một con cá Koi đen nhỏ gầy một mắt đang âm thầm nép mình.

Tôi gọi “Chị ơi”.

Sau một thoáng chần chờ, cuối cùng, chị ấy lặn xuống đáy hồ.

Vết bớt của chị tôi không phải bẩm sinh đã có.

Gọi nó là bớt vì có một đại sư từng : Đây là số phận nào đó chị tôi đã chọn, cũng là ông trời định sẵn.

Lựa chọn của chị tôi chính là thay thế tôi.

Tôi mới là Trần Văn Cảnh, Trần Văn Cảnh thực sự.

Hồi nhỏ, tôi và chị tôi thích chơi trò hoán đổi thân phận nhất.

Từng đóng giả đối phương hỏi đại sư rằng ai là Văn Cảnh, ai là Thù Cảnh.

Vị đại sư kia :

“Thù Cảnh là Văn Cảnh, Văn Cảnh cũng là Thù Cảnh.”

Giờ đây, tôi đã hiểu rõ toàn bộ rồi.

Bát tự Khương Thượng tính thực chất là của tôi.

Tôi mới là người chị , tôi mới là Trần Văn Cảnh sống không nổi tới năm mười tám tuổi kia.

Chị tôi sớm đã trao đổi với Chỉ Dịch từ lúc tôi chưa biết bất cứ điều gì.

Chị ấy thay tôi đi lên con đường dẫn tới cái chết.

Từ đó về sau, chị ấy thành chị, tôi thành em bảo vệ.

Vết bớt màu đen mọc ra trên mặt chị ấy, thay thế tôi nhận lấy những khổ cực đáng ra tôi phải chịu.

32.

Tôi nhảy xuống hồ, nước bắn lên tung tóe.

Trong hồ nước lạnh lẽo, tôi gọi “chị”, gọi “Trần Văn Cảnh”, gọi “Trần Thù Cảnh”.

Tôi không muốn em .

Tôi mới là kẻ đáng chết. Tôi mới là kẻ phải bị mắng là đồ dở xấu xí.

Tôi khóc đến mờ mắt.

Trước lúc ngạt thở, cuối cùng tôi cũng gặp cá Koi đen một mắt nho nhỏ kia.

Chị ấy đang liều mạng đẩy tôi lên mặt nước, mọi cố gắng đều phí hoài.

Tôi ôm chặt lấy chị ấy.

33.

Tôi Chỉ Dịch cứu.

Sau khi rõ ngọn ngành sự thật, người tôi ghét nhất chính là ấy.

Tôi ngậm chặt miệng, không chịu uống thuốc.

Chỉ Dịch cũng không giận, trái lại còn .

“Cô không uống thì chị lại quay ra trách tôi đấy, tôi không chịu nổi đâu.”

Tôi bỗng trợn to mắt.

Nhìn ấy đắc chí, tôi xốc chăn lên, chạy một mạch ra sảnh lớn.

Sảnh lớn bẩn thỉu không ai lo liệu trước kia trở nên ấm áp như thuở ban đầu. Một người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang nấu canh ở đằng đó.

Tôi khóc lóc tiến lên ôm lấy người ấy.

Là mùi hương quen thuộc, là chị của tôi.

Cũng là người em của tôi.

Tôi bướng bỉnh nghẹn ngào gọi:

“Trần Văn Cảnh.”

Bởi chỉ như thì có lẽ người mạnh khỏe, bình an mới là với ngoại hình như đúc đang đứng trước mặt tôi lúc này.

Chị tôi vỗ về lưng tôi nhẹ nhàng, cất giọng vừa dịu dàng, vừa cứng cỏi:

“Thù Cảnh của chúng ta ngoan nhất, rửa mặt rồi uống thuốc đi, nhé?”

34.

Ba chúng tôi ngồi trước bàn, sao cũng không hợp mắt.

Đặc biệt khi Trần Văn Cảnh dịu dàng với tôi, trong mắt lấp lánh ánh sao, Chỉ Dịch lại gian tà. Lúc cái miệng nhỏ của ấy ăn từng mẩu bánh mì bị xé vụn, cảm giác khó chịu đã đạt tới đỉnh điểm.

“Chẳng phải là thần tiên sao? Cô không có cơ thể riêng à? Sao cứ nhất quyết phải dùng của chị tôi?”

Trước ba câu hỏi liên tiếp của tôi, Chỉ Dịch cũng không sốt ruột, vờ định ôm chị tôi.

“Tôi thích, tôi vui, không can dự .”

Tôi suýt nữa sôi máu.

Cuối cùng, chị tôi với tôi rằng để khôi phục cơ thể của chị tôi về như cũ, Chỉ Dịch đã dùng hết linh lực, thậm chí là bị thương, tôi mới bình tĩnh lại, cam chịu hầu hạ ấy.

Khi mà tôi còn đang chịu đựng, cánh cửa bỗng bị người ta đá mở tung.

35.

Trần Kiệt dẫn theo một người bịt kín toàn thân chỉ để lộ đôi mắt vào.

Tôi quên với hai chị điều này, đó là ban đầu, Trần Kiệt chính là người đã dúi vào tay tôi con mắt, muốn tôi tổn thương Chỉ Dịch.

Tuy nhiên, tôi còn ghét nó hơn cả quái.

Nào ngờ nó vẫn tìm sự giúp đỡ lúc Chỉ Dịch không còn sức đánh trả.

Người mặc đồ đen thi triển pháp thuật, một luồng sáng vàng lập lòe đánh thẳng tới chỗ Chỉ Dịch.

Tôi đang định tới giúp, sợ đến nỗi tim suýt ngừng đập.

Lại thấy khuôn mày vốn nhíu lại của Chỉ Dịch giãn ra. Thậm chí đằng sau ấy còn hiện lên ánh sáng màu xanh, thoải mái đến không thể thoải mái hơn.

Trần Kiệt đen mặt tra hỏi người giúp đỡ kia:

“Chẳng phải bắt quái à? Sao trông ta còn mạnh hơn trước thế?”

Người bịt mặt kia khà khà.

“Tôi biết đâu . Ông tôi pháp khí này sẽ cung cấp pháp lực dựa theo độ thiện – ác của quái.”

“Có lẽ ác quỷ trong lời cậu không điều ác, cả đời tích đức việc thiện rồi.”

Trần Kiệt bực tức đến sắp nhảy dựng lên, chỉ vào chính mình thế này mà cũng gọi là tích đức việc thiện ư?

Người mặc đồ đen nhún vai.

“Đánh kẻ xấu cũng coi là việc thiện.”

Tôi nhận ra giọng này quen quen, đi đến kéo khẩu trang của đối phương ra.

Nhìn thấy hàm răng chỉ còn một chiếc răng cửa giữ nhà dưới lớp khẩu trang, tôi biết ngay đây là Khương Thượng.

“Đây là bán quán cuối tuần của cậu?”

36,

Khương Thượng giải thích lưu loát việc mua bán của mình ngày thường.

Trần Kiệt dáng vẻ thân quen của chúng tôi, hóa đá tại chỗ.

Chỉ Dịch khẩy vài tiếng, một lần nữa búng tay, để nó hôn mê.

“Không phải nó muốn Trạng Nguyên à? Cứ để nó mơ giấc mơ đẹp mình thành Trạng Nguyên đi.”

37.

Sau khi bấm đốt ngón tay tính bát tự cho tôi và chị tôi lần nữa, Khương Thượng cứ lẩm bẩm “quái lạ, quái lạ” trên đường về nhà.

Lại một đêm nữa qua đi, tôi vừa mở mắt đã thấy chị tôi ngủ bên chiếc gối của tôi.

Bên kia thì là Chỉ Dịch.

Cô ấy ngủ hết sức khoan khoái, thậm chí còn gác chân lên bụng tôi.

Ngày mới bắt đầu rồi.

Dẫu thiện hay ác thì cuối cùng luôn có hồi báo. Trần Văn Cảnh và Trần Thù Cảnh vẫn cứu giúp.

Có điều, con cá Koi thành tinh này ăn hơi khỏe!

Ai thích lấy thì tới lấy đi!

Không thể nào nuôi nổi!

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...